- em nói rối đúng không
- sao tôi phải nói rối đó đềulà sự thật hết đằng nào thì cũng gặp nhau ở đây rồi thì coi như đây làlần gặp cuối đi từ mai tôi sẽ nghỉ học tôi không mong sẽ gặp lại mấyngười
Nói xong con nhỏ quay trở lại phòng thu dọn đồ đạccho vào ba lô lúc nó trở ra thì bọn họ vẫn đang đứng ở đó thấy nó khoácbalo họ càng sững sờ hơn
- em định đi thật hả định sẽ nghỉ học luôn sao
- phải
Nó chỉ nói ra 1 từ mà sao nghe lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy
- anh xin lỗi anh biết là anh sai khi cố giấu em việc anh đã để em lại 1 mình ở công viên năm đó
- lời xin lỗi của cậu có thể lấy đi nỗi sợ hãi trong tôi không lời xinlỗi đó có trả lại cho tôi những gì những gì tôi mất không nó có bù giấuđi sự đáng thương của tôi lúc này không
Lâm nghe nó nói vậy nên đã lên tiếng
- vậy cậu phải ở lại chúng tôi mới vó thể trả được món nợ đó chứ xin cậu đấy hãy ở lại đi
- tại sao các cậu lại cứ cố diễn kịch trước mặt tôi vậy tôi sẽ không lầm tưởng vào nó 1 lần nữa đâu
- cô đang sợ sao
- sợ gì
- cô đang sợ rằng nếu tiếp tục ở lại đây cô sẽ tin và thua thêm một lần nữa
Nó như bị nói trúng tâm can chẳng thể thốt lên lời, đúng lúc ấy Tiểu Bạchtừ đâu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-co-de-yeu-em/2365313/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.