Chương trước
Chương sau
Tối đó con nhỏ không thể ngủ nổi vì cứ nhắm mắt vào thì những câu nói của 4 người kia lại văng vẳng bên tai nó. Nó cứ nằm xuống rồi lại ngồidậy nó đã cố gắng để không nghĩ đến việc người khiến nó cả đời sốngtrong sự sợ hãi về bóng tối lại là Nam nó càng chưa bao giờ nghĩ rằngnhững gì họ đối với nó chỉ là 1 màn kịch dù biết là người mở đầu mọichuyện là nó nhưng sao nó lại quá tin vào những điều họ làm cho nó đểrồi nó tự mình xa bẫy. Dù cả đêm không ngủ nhưng sáng nay nó có lịch tái khám với bác sĩ lại không muốn đụng mặt Nam nên nó ra ngoài từ rất sớm. Sau khi kiểm tra xong cái chân nó trở ra vô tình lại gặp Tiểu Bạch

- ơ anh anh đi đâu vậy

- em đi khám lại chân à

- vâng mà sao anh lại ở đây

- anh đến nộp 1 số hộp sơ về chuyên ngành tâm lí mà em kiểm tra sao rồi

-chân em ổn rồi không đáng ngại nữa

-bây giờ anh vẫn còn nhiều thời gian đi uống nước nha

- vâng

Anh đưa nó đến quán cafe khá yên tĩnh trên 1 sân thượng nơi góc phố. Nơiđây dù không trang hoàng lộng lẫy nhưng đổi lại đứng ở đây có thể ngắmtoàn cảnh sông nước ở Đà Nẵng. Con nhỏ cố giấu đi những suy nghĩ của bản thân nhưng đâu thể qua nổi mắt anh

- em lại có chuyện gì sao

- dạ đâu có

- đừng có giấu anh nhìn em anh cũng đoán được mà

- rõ thế à

- sao có chuyện gì nói đi cô nương

- nếu anh

Nó đang nói thì dừng lại

- sao thế cứ nói đi

- nếu như ngay từ đầu anh biết mình đang là 1 diễn viên trong 1 bộ phimvà tất cả mọi người quanh anh cũng thế nhưng rồi trong quá trình làmphim anh lại nhận thấy họ đối với anh là thật lòng và rồi khi bộ phimkết thúc anh lại nhận ra những gì họ làm cho anh chỉ đơn giản là vì bộphim anh sẽ thấy thế nào

Anh tỏ ra suy tư 1 lát khiến con nhỏ trông chờ vào câu trả lời

- việc này khó đấy anh chưa từng trải nên cũng không rõ nhưng chắc chắn sẽ rất khó chịu đúng không

- thì ra anh cũng không có câu trả lời ư

- thì đâu phải cái gì cũng có thể giải quyết trên phương diện tâm lý được đâu

Nó thở dài 1 hơi

- thế thì thôi vậy anh cũng quên những gì em nói đi

- nhìn em thế này anh thật sự thấy khó chịu đấy

Nói rồi anh quay người lấy ra từ trong chiếc cặp tap 1 cái túi rút nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho con nhỏ

- cho em đấy

- là gì vậy

- mở ra xem đi

Nó mở ra thì thấy trong đó chỉ có 1 viên đá to bằng nắm tay

- là đá sao nhưng để làm gì

- anh đã đem nó theo bên mình suốt 10 năm qua đấy

- vậy thì sao lại cho em

- vì nó có thể trả lời câu hỏi đó cho em

- trả lời anh đang đùa em sao

- không cứ hỏi nó đi nếu như nó có câu trả lời tức là lòng em cũng có sự lựa chọn

Nghe anh nói vậy nó cũng cầm lấy. Cả ngày hôm đó nó cứ cầm viên đá lên mànghĩ nó nên đối mặt với chuyện này ra sao đây nó sai hay họ sai. Sánghôm sau trước khi đến trường nó nói với cô

- cô ơi cháu muốn chuyển trường cô giúp cháu làm thủ tục nha

- sao thế cô thấy hôm trước cháu có ý định ở lại kia mà

- cháu nghĩ lại rồi thôi cô giúp cháu nha nhờ cả vào cô đấy cháu đi học kẻo muộn giờ đây

Sau khi nó đến trường không lên phòng mà vô thẳng lớp học nó cứ im lặngchẳng nói gì với ai câu nào kể cả 4 người kia thấy nó khác thường cuốigiờ 4 người họ định đến hỏi nó có chuyện gì thì chưa kịp nó đã vội đimất họ phải chạy đuổi theo sau, Nam nhanh hơn chạy lại nắm được lấy taycủa con nhỏ

- nè rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em thế sao không nói gì vậy

- dừng lại đi

- em nói gì dừng lại nghĩa là thế nào mà sao hôm trước em bỏ về mà không nói tiếng nào

- tôi nói cậu dừng chuyện này lại đi mà

Nói rồi nó vùng vằng rút tay ra khỏi Nam

- em đừng như thế mà anh lo lắm

-tôi kêu cậu đừng diễn nữa mà sao cậu cứ diễn hoài cái vở kịch này trong khi vai của cậu kết thúc rồi mà

3 người kia cũng kịp lúc chạy đến nghe thấy vậy Lâm lên tiếng

-cậu nói gì thế diễn là sao

- Nam cậu là người bỏ lại tôi ở công viên đúng chứ

- sao em...

- tôi đã nghe thấy hết mọi chuyện ngày hôm đó rồi

- vậy ra hôm đó em bỏ về vì đã nghe hết mọi chuyện

- phải giờ thì tôi biết tôi đã thua trong cuộc chơi lần này rồi thuatrong chính cái luật mà tôi tạo ra ngay từ đầu đã biết mọi chuyện chỉ là 1 vở kịch mà sao tôi lại tin rằng mấy người thật sự coi tôi là bạn chứnhững vai diễn này đã thực hiện quá lâu rồi có lẽ vở kịch này cũng đếnlúc phải kết thúc thôi

Trung lên tiếng

- cô định chuyển trường có phải không

Nó chần chừ vì bị Trung đoán trúng nhưng vẫn đáp lời

- nếu mấy người đã biết thì tôi cũng nói luôn phải tôi sẽ chuyển trường

- tại sao chứ

-Chẳng có lí do nào cả mà cho dù có thì có thể là vì vốn dĩ nơi này khôngthuộc về tôi tôi cũng chưa từng có ý định ở lại chưa từng có ý nghĩ sẽlàm bạn với mấy người

- vậy tại sao cô lại đến đây và cả quy luật của cuộc chơi mà cô đã đặt ra nữa

- nơi đây chỉ là nơi tôi tạm dừng chân để mọi chuyện tạm lắng lại còn cái cuộc chơi đó tôi tạo ra vì mong có thể yên ổn ở nơi này 1 thời gian cho đến khi mọi thủ tục chuyển
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.