11
Tôi thấy anh ta chạy đến nhà xác như điên.
Nhưng trước khi thấy thi thể tôi, anh ta lại dừng lại.
Hắn tựa hồ xây dựng tâm lý thật lâu, mới run rẩy vạch trần vải trắng.
Chỉ một giây, lại nhanh chóng phủ lên.
Hắn cư nhiên hoảng hốt.
Anh ta không thể tin là tôi dưới tấm vải trắng đó.
Lục Trạch tựa như mấy ngày trước không muốn đối mặt với tôi về chết của Ương Ương, quay đầu lại sải bước đi ra ngoài cửa.
Lục mẫu ở cửa ngăn cản hắn, nói: "Ngay cả lần cuối cùng con cũng không nhìn sao?"
“Cô ấy làm sao có thể chết? Rõ ràng nói cô ấy sẽ không chết! Cô ấy sẽ không chết!" Hắn vọt ra cửa, miệng nói những lời không giải thích được.
Lục Trạch một đường nhanh như chớp, cũng may tôi là linh hồn, bằng không ngồi trong xe đã sớm say xe rồi.
Anh ấy trở về biệt thự của tôi.
Rõ ràng tối hôm qua cònlà những bông hoa nhài tuyệt đẹp, lại trong một đêm, héo héo hầu như không còn.
Hoa nhài cũng đang thương tiếc cái chết của tôi chứ?
Lục Trạch không quan tâm nhiều như vậy, chạy vào phòng, cả biệt thự trống rỗng, làm sao còn bóng dáng của tôi.
Hắn vọt vào phòng tôi, hết thảy đều chỉnh tề, trên giường chỉ có quần áo mới ta gấp cho Ương Ương trước khi đi.
Hắn nắm lấy quần áo nhỏ kia, ngực kịch liệt phập phồng, thật lâu sau, tôi nghe thấy một tia tiếng nức nở ẩn nhẫn.
Tôi bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-hoa-nhai/2748254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.