“Thật ra là Thuần Tưởngđòi chia tay, hơn nữa…” Tô Viễn tái mặt nói, liên tục do dự, cuốicùng vẫn mở miệng: “Khi đó cũng không thể nói là em lừa gạt. Từ lúc bắtđầu, em chưa hề nói một câu… Anh thích em.’ hay là ‘Chúng ta quen nhau đi’… Nóira thì mọi thứ sẽ chảy thành sông mất!”
“Em cố ý làm nhưvậy là để giải vây cho mình?” Tô Mộc dĩ nhiên hiểu là lý do gì, “Em nghĩlà em đang dối gạt Thuần Tưởng, hay là tự dối gạt mình?”
“Em nghĩ là em căn bản khôngthích Thuần Tưởng, quả thật, ban đầu đó chỉ là một trò chơi vui vẻ màthôi…”
“Một trò chơi vui vẻ?!” TôMộc khẽ cười một tiếng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vì một trò chơi nôngnổi của một người, nên mới làm thay đổi tính cách Thuần Tưởng đến như thế, ngẫmnghĩ lại, anh cũng không có tư cách gì để cười nhạo Tô Viễn, ban đầu chính anhcũng khinh thường cô, chỉ mang tâm thái vui đùa để tiếp cận cô, cảm thấy cô thúvị. Nhưng sau này, càng tiếp xúc nhiều với Thuần Tưởng, anh mới phát hiện ở bảnthân cô gái này có một mị lực không thể cưỡng nổi, cô chấp nhất, đơn thuần,nhưng không bướng bỉnh, ngu xuẩn. Có lẽ là hơi làm kiêu một chút, nhưng có thểdùng từ thanh khiết như một đóa hoa bách hợp để hình dung cô, mặc dù không phảimột đóa hoa tuyệt sắc nhưng sau khi tiếp xúc với nó, mới phát hiện từ nó có mộthương thơm động lòng người.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, TôViễn cũng giống như anh vậy, trong lúc tiếp xúc cùng Thuần Tưởng bất tri bấtgiác lại bị cô hấp dẫn, rồi lại không thể chấp nhận sự khinh thường ban đầu củamình đối với cô, thậm chí là không dám đối mặt với tình cảm của mình, cuối cùngmà mất đi cô…
Dường như nhìn thấu được suynghĩ này của Tô Mộc, Tô Viễn cũng không e dè thừa nhậnnói: “Đúng, vừa bắt đầu quả thật là như thế. Nghe nói có một nữ sinhnăm thứ hai không hề quan tâm đến em, cho nên… Em muốn đi trêu chọc cô ấy,nhưng kết quả cũng đã có, cũng chỉ là nói ngoài miệng màthôi, dưới thế công ôn nhu của em không phải cô ấy cũng ngã gục haysao…”
Tô Viễn nhẹ nhàng giơ lênkhóe môi, cười nhẹ, nhưng Tô Mộc cũng biết từ nụ cười này còn có một chút đaukhổ.
“Động cơ ban đầu vốn là nhưvậy.” Tô Viễn cũng đưa tay đi lấy rượu, rót cho mình một chén rồi uống cạnsạch, “Cho nên, kết quả cũng chính là như vậy.”
“Thuần Tưởng…” Tô Mộckhông trả lời, Tô Viễn cũng một mình nói tiếp: “Thuần Tưởng sau này cũng biết,nhưng anh nên biết, khi đó… cô ấy trở về…”
Cô ấy…
Tô Mộc hơi nhíu mày, đối với“cô ấy” trong miệng Tô Viễn cũng biết một chút, anh biết, đó là một cô gái màTô Viễn thích, nhưng không cách nào có được.
Tô Mộc nhớ mang máng cô gáikia, vừa đủ xinh đẹp cũng vừa đủ thông minh, nên rất ít có người nào miễn dịchđược với mị lực của cô ta, xinh đẹp thoát tục, thông minh lại không làm ngườita phiền chán, đúng là một cô gái tốt.
Không biết Tô Viễn đã thíchcô ta bao nhiêu năm, vất vả lắm mới theo đuổi được nhưng quen nhau không lâu rồilại chia tay, khi đó bọn họ không hiểu nhau, anh cũng không biết lý do mà TôViễn chia tay là cái gì.
Bàn tay Tô Mộc nắm ly càngsiết chặt hơn.
“Cô ấy trở về từ Mĩ, em rấtvui. Cô ấy nói lần này trở về sẽ không đi nữa… vì em…” Tô Viễn nở nụcười chua chát, tiếp tục nói: “Khi cô ấy nói như vậy, em lại thấy hoangmang”
“Tô Viễn, em đúng là tênkhốn kiếp.” Tô Mộc mắng một câu, nhưng anh có thể tưởng tượng được tâmtrạng lưỡng lự của Tô Viễn như thế nào, nhưng không thể đồng ý với hành vi mộtchân đạp hai thuyền của anh ta.
Tô Mộc cũng không khó đểtưởng tượng tâm trạng khi Thuần Tưởng biết Tô Viễn không thích mình như thếnào, hôm qua Thuần Tưởng ở cạnh anh, vẻ mặt cô đơn đau khổ đúng là làm người tađau lòng.
Anh nhớ rõ, Thuần Tưởng từngnói: “Thích… Thích nhau ư… Làm sao có thể.” Vẻ mặt kia, rất đau lòng.
Thì ra chẳng những bị trởthành trò hề mà còn bị biết người mình thích không thích mình, tâm trạng ThuầnTưởng lúc ấy có thể là như thế này phải không?
“Đúng vậy, bây giờ suy nghĩlại, em không phải là một món đồ.” Tô Viễn tự giễu cười cười.
“Anh cũng nên hiểu, emđã thích cô ấy nhiều năm như vậy, trong nhất thời em không muốn buôngtay.” Tô Viễn lại nhìn vào Tô Mộc, ánh mắt ấy hy vọng anh có thể hiểuđược: “Trong lúc nhất thời muốn em buông tay là không thể!”
“Cho nên thì sao?Còn Thuần Tưởng? Còn cô ấy là cái gì?” Tô Mộc không nhanh không chậm hỏi, tronggiọng nói đầy chất vấn.
“Thuần Tưởng là một điều ngoài ý muốn.” Tô Viễn có chútnhức đầu vuốt trán: “Chính em cũng không biết, đúng là một cáingoài ý muốn.”
“Nếu em không thích cô ấy thì nên buông tay cho cô ấy, chứ không phảilàm cô ấy thêm đau khổ.” Tô Mộc vẫn làm như không quan tâm đến nhưng mỗimột câu nói, mỗi một tiếng đều chạm vào điểm yếu của Tô Viễn.
“Em đã nói cô ấy chỉ là ngoài ý muốn, đối với cả hai ngườiem đều không thể buông tay.” Tô Viễn nói như là đương nhiên, nhưng lạicàng làm Tô Mộc thêm tức giận.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Ai cũng không thể buông tay là sao? Vậy ngườiem yêu rốt cuộc là ai? Không hiểu rõ vấn đề này, cả hai người emđều làm tổn thương, em có hiểu hay không?”
“Tô Mộc!” Tô Viễn cười nhẹ, khinh thường nói: “Thì ra anhcũng là người tốt sao. Anh nói như anh là một sứ giả của chính nghĩa vậy, nếuem không phạm sai lầm, anh nghĩ anh có cơ hội sao?”
Ý tứ khiêu khích trong lời nói của Tô Viễn cực kỳ mãnh liệt, Tô Mộc khôngkhỏi nắm chặt ngón tay, âm thầm cắn răng: “Em có ý gì?”
“Anh, anh hiểu mà. Chúng ta cứ nói thẳng, không cần phải che che lấp lấp gìcả. Nếu không vì chuyện này, Thuần Tưởng sẽ không rời khỏi em đúngkhông? Nếu Thuần Tưởng không rời khỏi em thì anh làm gì có cơ hội màchen vào?” Đối mặt với Tô Mộc, Tô Viễn cảm thấy anh vẫn chiếm thế thượngphong, bởi vì anh từng quen Thuần Tưởng, Thuần Tưởng từng thích anh, thậm chícho đến bây giờ có thể vẫn còn thích anh.
Nhưng thực tế thì dường như không phải thế, quả thực anh đã từng quen vớiThuần Tưởng nhưng không có nghĩa Thuần Tưởng cũng có hảo cảm với anh, ThuầnTưởng từng rất ghét anh, càng hận anh hơn nữa, xem anh như một tên hoa tâm đángchết.
Nếu vậy, anh phải nằm trong hoàn cảnh xấu mới đúng.
Nhưng lời này, anh nhất định không thể hiện ra, ít nhất là trước mắt TôMộc.
“Tô Viễn, nói như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Mộccầm lấy ly rượu, rót một chén thay Tô Viễn: “Ban đầu là Thuần Tưởng vứtem, em đừng quên.”
“Nhưng không có nghĩa nó chứng minh cô ấy không còn thích em nữa,không phải sao?” Tô Viễn cầm lấy chén rượu, lần này không uống sạch nữa màchỉ nhấp mỏng một chút: “Tô Mộc, anh và Thuần Tưởng là không thể nào, anhcó hiểu không?”
“Anh không hiểu.” Tô Mộc chậm rãi lắc đầu: “Anh và ThuầnTưởng, tại sao lại nói là không thể nào?”
“Chính là không thể nào! Anh và Thuần Tưởng hoàn toàn là người của hai thếgiới, anh biết không? Bằng tính cách của hai người có thể yêu nau sao? Kết quảkhông phải chỉ cần nghĩ cũng biết sao? Tô Mộc, em thừa nhận bây giờ Thuần Tưởngcó một chút lệ thuộc vào anh, nhưng đó chỉ là vì bên cạnh Thuần Tưởngkhông có ai để lệ thuộc vào thôi.”
“Em thật biết phân tích, còn phân tích rất trật tự, nhưng từ chínhđiểm đó, anh cũng đã hiểu rõ, em không hề hiểu gì về ThuầnTưởng.” Tô Mộc đứng dậy từ trên ghế, khẽ cười một tiếng: “Thôi, đãkhông còn gì để nói! Em căn bản không hiểu gì cả.”
“Anh!” Tô Viễn nóng nảy đứng dậy, kéo lại Tô Mộc, hai mắt khẽ nheolại: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Đây là anh hỏi em mới đúng chứ!” Tô Mộc vươn tay đẩy tay Tô Viễn ra: “Hômnay em đến, anh có thể đoán được bảy phần. Em đang thị uy với anh sao? Nói rõ quyềnsở hữu hay là cho thấy lập trường của mình?”
Tô Mộc hừ nhẹ một tiếng, khoát khoát tay: “Em sai lầm rồi, Tô Viễn,đầu tiên, thứ nhất, em không cần đến thị uy cùng anh. Em nghĩ như vậy là có thểuy hiếp anh nhưng anh thì không hiểu như vậy, hơn nữa, nếu em muốn đến thịuy thì không nên chỉ thị uy cùng anh, hình như còn một người rất quantrọng. Thứ hai, Thuần Tưởng không phải món đồ chơi, không phải em nói em là chủcủa cô ấy, cô ấy sẽ thuộc về em, hiểu chưa? Mọi chuyện đều được quyết định bởiThuần Tưởng, không phải là anh hay em, hay Triệu Cảnh Hàng. Thứ ba, em khôngcần phải chứng minh cho anh thấy điều gì, bởi vì lập trường của em căn bảnlà không – quan – trọng – với – anh!”
Câu nói sau cùng, Tô Mộc cắn răng nói gằn từng chữ, dĩ nhiên cũng là đáplại với thái độ không chút lễ phép vừa rồi của Tô Viễn
Tô Viễn ngẩn người, đứng tại chỗ nhìn Tô Mộc rời khỏi, nhẹ nhàng hừ cườimột tiếng, anh không biết mình đang cười nhạo ai, Tô Mộc nói ra như vậy mà thấykhông biết ngượng sao? Hay là lại vô sỉ đến tìm anh, tuyên chiến với anh đây?
Tô Mộc cảm thấy lý do lúc nãy Tô Viễn đến tìm anh đúng là quá buồn cười,rốt cuộc, anh ta xem Thuần Tưởng là cái gì chứ?
Thuần Tưởng vừa tan việc về nhà xuống dưới lầu, lúc này nhìn thấy Tô Mộcđang dựa vào xe mình, khuôn mặt u sầu, cả người u buồn, không còn vẻ mặt đùagiỡn như mọi ngày nữa.
Cô có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi đến.
Vung vung tay trước mặt anh, Thuần Tưởng hơi hất càm: “Này, anh ngốcgì vậy? Về rồi sao không lên nhà?”
Tô Mộc hơi ngẩng mặt, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào sâu trong Thuần Tưởng,Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, trái tim co rụt lại, có chút hốt hoảng dời mặtmình sang chỗ khác, cô hốt hoảng tìm chủ đề nói tiếp.
“Này, hỏi thì anh nói đi, sao lại im lặng vậy?” Thuần Tưởng colại, vừa đủ cho tầm mắt của Tô Mộc, anh nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụngvậy.
“Thuần Tưởng…” Nửa ngày sau, Tô Mộc mới rên tên cô lên.
“Làm gì vậy? Hôm nay anh sao thế…” Thuần Tưởng còn chưa nói xong,đột nhiên bị anh kéo tay, dùng sức ôm vào trong ngực, cả người bị vòng tay anhvây lại, Thuần Tưởng nhất thời thấy da gà toàn thân đều nổi lên, không thể nóilà cảm giác gì, lúc này cô chỉ biết trợn to mắt, thân thể không dám nhúc nhích.
“Này… Anh… Có bị làm sao không?” Thuần Tưởng nháy hai ánh mắt, khônghiểu nỗi tại sao Tô Mộc lại làm vậy, lại nhớ đến những tình tiết trong tiểuthuyết cũng diễn như vậy, gia đình của vai nam chính gặp biến cố gì đó, cho nênôm thật chặt nữ chính – “Đợi một lát, để tôi ôm một lát đi!”
Thuần Tưởng cảm thấy ác hàn, câu mà Tô Mộc nói đầu tiên lại là cái này làmcô run rẩy không thôi.
Thuần Tưởng đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy Tô Mộc nói gì nữa, cảmthấy có chút nóng nảy, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước: “A… Này, anh ômđủ chưa đó?”
Bị Thuần Tưởng nhẹ nhàng đẩy ra, Tô Mộc rất thức thời tách ra khỏi cô,nhưng hai tay vẫn đặt lên vai Thuần Tưởng.
“Cô thấy thế nào?” Tô Mộc không đầu không đuôi hỏi như vậy, ThuầnTưởng dĩ nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Thế nào là thế nào?” Thuần Tưởng không hiểu lắc lắc đầu.
“Ôi trời…” Tô Mộc thở dài một tiếng, nhìn người này mãi cũng không cóphản ứng gì, buông tay ra nói một câu “Thôi” rồi chạy lên lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]