“Thật ra là Thuần Tưởngđòi chia tay, hơn nữa…” Tô Viễn tái mặt nói, liên tục do dự, cuốicùng vẫn mở miệng: “Khi đó cũng không thể nói là em lừa gạt. Từ lúc bắtđầu, em chưa hề nói một câu… Anh thích em.’ hay là ‘Chúng ta quen nhau đi’… Nóira thì mọi thứ sẽ chảy thành sông mất!”
“Em cố ý làm nhưvậy là để giải vây cho mình?” Tô Mộc dĩ nhiên hiểu là lý do gì, “Em nghĩlà em đang dối gạt Thuần Tưởng, hay là tự dối gạt mình?”
“Em nghĩ là em căn bản khôngthích Thuần Tưởng, quả thật, ban đầu đó chỉ là một trò chơi vui vẻ màthôi…”
“Một trò chơi vui vẻ?!” TôMộc khẽ cười một tiếng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vì một trò chơi nôngnổi của một người, nên mới làm thay đổi tính cách Thuần Tưởng đến như thế, ngẫmnghĩ lại, anh cũng không có tư cách gì để cười nhạo Tô Viễn, ban đầu chính anhcũng khinh thường cô, chỉ mang tâm thái vui đùa để tiếp cận cô, cảm thấy cô thúvị. Nhưng sau này, càng tiếp xúc nhiều với Thuần Tưởng, anh mới phát hiện ở bảnthân cô gái này có một mị lực không thể cưỡng nổi, cô chấp nhất, đơn thuần,nhưng không bướng bỉnh, ngu xuẩn. Có lẽ là hơi làm kiêu một chút, nhưng có thểdùng từ thanh khiết như một đóa hoa bách hợp để hình dung cô, mặc dù không phảimột đóa hoa tuyệt sắc nhưng sau khi tiếp xúc với nó, mới phát hiện từ nó có mộthương thơm động lòng người.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, TôViễn cũng giống như anh vậy, trong lúc tiếp xúc cùng Thuần Tưởng bất tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103806/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.