Tô Viễn bị như vậy thì thấyhơi mất mặt, Tô Mộc nhìn gương mặt đanh lại của anh ta, ngượng ngùng cười mộttiếng, mở miệng: “Em cũng biết là cô ấy uống say, uống say rồi còn sođo với cô ấy làm gì?!”
“Đúng vậy, nha đầu ThuầnTưởng này, bất tri bất giác lại uống say mất.” Triệu Cảnh Hàng đứng một bêncũng giúp không khí hòa hoãn lại, dẫn chủ đề về Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng liếm liếm khóemôi, đã sớm coi trời bằng vung, không, không thể tha thứ cho Tô Mộc được, chonên cô không chút cố kỵ nhào tới người Tô Mộc.
Tô Viễn vẫn tiếp tục đanh mặtkhông nói lời nào, nhìn Tô Mộc và Thuần Tưởng lại càng thấy không vui: “Khôngăn, ăn no rồi, em đưa Thuần Tưởng về”
Không đề cập đến thì thôi,bây giờ nói đến, ba người lại giằng co với nhau. Đúng là một vấn đề lớn!
“Không cần, việc này khôngcần đích thân anh làm. Là tôi mời Thuần Tưởng ăn cơm, làm sao mà ném qua choanh được? Như vậy thật không phải phép.” Triệu Cảnh Hàng làm ra vẻ chânthành, bỏ đi ý tốt của Tô Viễn.
Tô Viễn khẽ cắn môi, liếcnhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, quả thật không còn lý do nào để phản bác nữa.
Thuần Tưởng bên kia cũng đâuphải say như chết như mọi người tưởng tượng, chỉ là say rượu không đủ tỉnh táo,lôi kéo làm nũng ăn quỵt với Tô Viễn thôi!
Trong đầu Tô Mộc hiện lên mộtchữ “dỗi”, làm thế nào cũng không kéo được Thuần Tưởng ra, Thuần Tưởng lôi kéotay anh, nói lảm nhảm: “Tô Mộc, anh nói đi, tôi có lỗi với anh chỗ nào chứ?”
“Không làm… thất vọng, khônglàm… thất vọng, cô không làm tôi thất vọng chỗ nào cả.” Bây giờ người khóckhông ra nước mắt lại là Tô Mộc, anh vỗ vỗ trán. Đại tiểu thư cô làm gì có lỗivới tôi chứ, là tôi có lỗi với cô mới đúng!
“Vậy sao anh cứ đối nghịchvới tôi thế hả? Sao anh thích dùng miệng lưỡi làm người ta tổn thương như thếhả? Vậy sao anh cứ thích phát giận với tôi thế hả? Sao anh lại… Khôngđể ý đến tôi…” Thuần Tưởng càng nói càng kích động, kích độngđến nỗi lảo đảo đi, đứng cũng không vững.
Tô Mộc không có cách nào lắcđầu, một tay ôm hông của cô, nói với hai người bên cạnh: “Hay để tôi đưacô ấy về nhà đi.”
Hai người kia muốn mở miệngnói gì đó, lại bị Tô Mộc dùng một lý do khác để phản bác lại: “Tôi và côấy ở gần nhà, lại tiện đường đi. Tôi thấy vẫn là tôi đưa cô ấy về nhà đi!”
“Được không?” Tô Viễnkhông yên lòng hỏi, ngẫm lại nói: “Nếu không để em về cùng anh.”
“Thôi, không cần.” TôMộc vẫy vẫy tay, dìu lấy Thuần Tưởng không an phận.”Cô ấy chỉ là một cô gái, làmsao mà anh xử lý không được? Cũng đâu phải mãnh thú gì, em khôngcần đi cùng.”
“Hai người tiếp tục ănđi.” Tô Mộc dời mắt sang Triệu Cảnh Hàng, gật đầu chào, Triệu CảnhHàng cũng không nói gì thêm nữa, mím môi nhìn hai người rời khỏi.
Tô Viễn bĩu môi, liếc xéoTriệu Cảnh Hàng, trong miệng không nói gì nhưng ánh mắt thì thể hiện rõ ràngnhất – xem đi, hai ta cũng như nhau thôi!
***
“Ừm… A… A… Ừm...”
“A… Lá là la… Á À A…”
Tô Mộc đỡ lấy người xiêu xiêu vẹo vẹo bên ghế phụ, trán nổi gân xanh, trầmmặt quát lớn: “Cô an tĩnh cho tôi một chút đi, đừng phát ra những âm thanhkỳ quái này nữa!”
“Á Á Á!!” Thuần Tưởng nháy nháy hai mắt long lanh, nghiêng đầu: “TôMộc? Tôi đang ở đâu vậy?”
Tô Mộc hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình: “Nói chỉ uốngmột chút rượu vang, cô bây giờ thì sao? Hay là uống nhiều quá rồi điênloạn rồi?”
Thuần Tưởng không uống rượu thì thôi, vừa uống rượu liền nổi tiếng. Phảnứng khi say rượu của mỗi người đều khác nhau, có người thì thở to ngủ, có ngườilải nhải, có người thì cuồng hôn môi, có người…
Dù sao thì cô nương Thuần Tưởng nhà chúng ta cũng là một người đặc sắc, dĩnhiên, điên loạn sau khi uống rượu còn đặc sắc hơn, một – nói nhiều, bìnhthường đều là những lời chất chứa trong lòng hoặc không dám nói ra, có lẽ gọilà uống rượu xong nói thật lòng!
Thứ hai, chính là đặc biệt thích bám người, minh chứng chính là vừa rồi TôMộc bị cô bám lấy không tha. Nhưng tính chất bám người này của Thuần Tưởng cũngrất đặc biệt, không phải ai cô cũng dính được. Ba người vừa rồi, bạn ThuầnTưởng không dính Tô Viễn lại không dính Triệu Cảnh Hàng, chỉ chạy thẳng tới chỗbạn Tô Mộc, điều này chứng minh lên cái gì? Tuy là chúng ta đều tự hiểu rõtrong lòng nhưng thật đáng tiếc, hai bạn heo yêu dấu của chúng ta lại khôngnghĩ vấn đề này dễ giải quyết đến như thế!
Cuối cùng, cũng là Tô đại thiếu gia phát hiện ra được một điều, đó là saukhi Thuần Tưởng say rượu, không dễ dàng để trở về tỉnh táo, có người uống rượuthì điên loạn lên, nhưng nhất định sẽ trôi qua mau, chưa đến mười mấy hai mươiphút đã tỉnh rồi. Nhưng Thuần Tưởng này lại ngược lại, vừa điên loạn vừathích đùa bỡn.
Tô Mộc rốt cục cũng ý thức được người này phiền toái như thế nào, xem tìnhhuống này, nếu lát nữa Thuần Tưởng đại tiểu thư không tỉnh rượu thì chắc chắnsẽ làm phiền anh cả đêm.
Tô Mộc dựa vào lương tâm mà nói, nhưng cũng tốt thôi, Thuần Tưởng không ầmĩ không làm khó, không khóc không gọi, coi như là ngoan, chỉ là tìm anh nóithật lòng, lại cứ ép sát vào người làm Tô Mộc thật không chống đỡ được.
“Được rồi, tôi thấy cô còn đi đường được, tiễn cô đến đây thôi, mộtmình cô tự đi về, sau đó tắm rửa ngủ một giấc thật ngon, có lẽ ngày mai rờigiường đầu sẽ bớt đau hơn một chút.” Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đến trước cửa,xoay người mở cửa nhà mình ra.
Thuần Tưởng không lên tiếng, vững vàng đứng tại chỗ, phản ứng này hoàn toànngoài dự liệu của Tô Mộc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, mở cửa ra địnhđi vào nhà thì thấy Thuần Tưởng đằng sau có động tĩnh.
Thuần Tưởng theo sát Tô Mộc, không nói gì, chỉ là theo chân.
Tô Mộc lại một tay chống hông một tay vắt trán, đứng tủ giày nhà mình, bấtđắc dĩ nhìn Thuần Tưởng: “Trở về nhà mình đi!”
Thuần Tưởng có chút ấm ức, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên, trẻ con lắcđầu, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.
“Tôi nói, trở về nhà mình đi… Nếu có chuyện gì thì gọi tôiqua.” Tô Mộc đẩy Thuần Tưởng ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.
“Hic… Anh – bỏ – rơi –tôi?” Thuần Tưởng không nói được mạch lạc, vươn tay ra đặt ở cửa kiên địnhnói: “Cho tôi vào đi!”
Khó khi thấy Thuần Tưởng cókhí thế như vậy, Tô Mộc cảm thấy cùng nha đầu này đùa giỡn không còn gì để nóinữa. Tô Mộc đành nhường lối, cho nha đầu kia đi vào.
Tô Mộc thích sạch sẽ, tínhtình cũng lạ, ngày thường thì lạnh lùng, người khác không hẳn cảm thấy lạnh,chỉ thấy như mình thiếu anh hai vạn tệ vậy!
Trong nhà chưa từng có aivào, dùng hai chữ “tuyệt đối” không hề khoa trương. Nhưng mọi việc đều có ngoạilệ, mà ngoại lệ của Tô Mộc thì lại là Thuần Tưởng.
Không biết bắt đầu từ khinào, Thuần Tưởng cứ như vậy mà xông vào thế giới của anh, hoặc là từ từ thẩmthấu, hoặc là chủ động tích cực. Một người như Thuần Tưởng làm sao có thể tùytùy tiện tiện xông vào nhà anh làm bậy? Nhưng làm bậy thì không quan trọng,quan trọng là tại sao sau khi Thuần Tưởng làm bậy, anh lại không thấy tức giậngì cả?
Vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiênchạm mặt cùng Thuần Tưởng như thế nào, khi đó chỉ cảm thấy cô gái này không câunệ tiểu tiết, có khi lại quá mất lịch sự, làm người ta cảm thấy chán ghét, ítnhất là những người không những câu nệ tiểu tiết mà thậm chí còn tính toán chili như Tô Mộc không thể chịu đựng được.
Thuần Tưởng vừa vào nhà lập tứcnằm lên ghế sofa, nằm úp sấp lên hệt như con bạch tuột.
Tô Mộc chậm rãi đi đến gầncô, dùng tay đâm đâm xuống sống lưng cô: “Cô là một cô gái, sao lại tùytiện vào nhà rồi lên ghế người ta nằm vậy hả?”
Thuần Tưởng lại cảm thấy ấmức, lại nghiêng mặt, ngẩng mặt lên nhìn Tô Mộc.
“Người khác… Anh, anh đâuphải người khác.” Tay phải Thuần Tưởng vẫy vẫy mấy cái, vờ như anh lúc bannãy.
Tô Mộc khom lưng xuống, nhìncô: “Muốn nóigì?”
Thuần Tưởng mím môi cười,đung đưa đầu: “Anh lại gần đây.”
Tô Mộc hơi nhíu mày, suy nghĩmột chút rồi cong đầu gối lên, ngồi chồm hổm xuống ngang hàng cùng cô, khoảngcách không gần cũng không xa, vừa đủ để hai người nhìn rõ mặt đối phương.
“Có chuyện gì muốn nóiđây?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, nụ cười kia, vẻ mặt kia, ôn hòa đến mức làmThuần Tưởng tưởng như không phải sự thật.
Thuần Tưởng si ngốc cười,nhìn Tô Mộc, đôi mắt to lòe lòe nước.
Tô Mộc nói tiếp: “Tạisao không nói gì?”
Thuần Tưởng lắc đầu, chỉ nhìntheo anh, Tô Mộc chỉ cảm thấy không nhịn được, đưa tay búng trán cô mang theochút răn dạy, lại mang theo chút cưng chìu: “Có chuyệngì thì nói đi, sao lại trừng mắt to mắt nhỏ ở đây!”
Thuần Tưởng cười ha ha, lấytay chống người ngồi dậy, nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, chợt cúi xuống hônlên môi Tô đại thiếu gia một ngụm.
Tô Mộc bị hành động này củacô làm sửng sốt đến nỗi ngây ngẩn cả người, trong lòng nhảy lên lộp bộp, khiphản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã rụt về.
Tô Mộc thật sự không biết nênphản ứng thế nào, đưa tay sờ môi, cảm giác vừa rồi… Dường như cũng không tệ lắm.
Hiển nhiên, tiểu nha đầu ngồitrên ghế sofa này cũng có chung nhận thức với anh, Thuần Tưởng lớn mật chủ độngxong, mắc cỡ ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.
“Người này!” Tô Mộc cóchút dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhưng chỉ nghĩ đây là trò đùalúc say rượu của Thuần Tưởng nên không tin tưởng lắm.
“Làm gì vậy?” TôMộc được tiện nghi, dĩ nhiên cảm thấy rất vui vẻ nhưng vẫn đứng thẳng người,nhìn đỉnh đầu của Thuần Tưởng, điềm nhiên như không có việc gì, anh muốn xemphản ứng của Thuần Tưởng như thế nào.
Thuần Tưởng ngẩng đầu nhănmày nhìn, có chút ấp a ấp úng: “Anh… Không vui à?”
“Sao? Cô cảm thấy tôi… nênvui vẻ sao?” Gương mặt đang nhăn nhó của Tô Mộc bỗng cười lên vui vẻ, thậmchí có chút xấu xa, thú vị.
“Hừ.” Thuần Tưởng quayđầu không để ý tới anh.
Tô Mộc lại không hiểu đượctâm trạng của người đang ngồi trên ghế sofa này, dĩ nhiên cũng không rảnh đểsuy nghĩ, anh cúi người xuống, một tay đặt lên ghế sofa, một tay vịn hai mépghế.
Khi Thuần Tưởng quay đầu lạinhìn anh mới phát hiện, anh rất gần cô, đến nỗi làm cô không kìm được mà timđập lỗi nhịp, lại càng lúc càng mạnh hơn, hai gò má hồng đến nỗi có thể dùng đểbắt lửa.
Tô Mộc dùng hai tay mình đangđặt lên ghế sofa vây Thuần Tưởng lại, ánh mắt anh đánh giá cô từ trên xuốngdưới, đúng vậy, lúc này, anh không thể không thừa nhận cảm giác của mình đốivới cô gái này. Không biết từ lúc nào, lại chú ý, để ý đến cô như vậy. Thờithời khắc khắc đều nghĩ đến, cô đang làm gì, lại thích trêu chọc cô, thích khidễ cô, rồi lại để ý, lại không muốn người khác trêu chọc cô, khi dễ cô…
Chỉ có thể là mình…
Tô Mộc tới gần cô, Thuần Tưởng hơi mím môi, nhưng không có ý định thoátkhỏi, anh thử thăm dò, dùng môi mình cọ sát nhẹ với môi cô, giống như vừa rồicô mới làm, nhưng cô là không chắc chắn, còn anh là tràn đầy nhu hòa và thươngyêu.
“Oa… Mềm nhũn… Cũng không tệ lắm.” Thuần Tưởng liếm liếm môi, khanhkhách cười thử thăm dò nói: “Thêm một lần nữa được không?”
Tô Mộc dùng đầu gõ vào trán Thuần Tưởng, khẽ cười một tiếng: “Là do cônói nha…”
Bốn cánh môi lại tiếp xúc với nhau lần nữa, nhưng không còn thong thả nhẹnhàng như ban đầu, anh từng chút xâm nhập, thử dò xét, chạm vào, nhiệt tình nốigót nhau mà đến.
Cắn cắn đôi môi mềm mại của Thuần Tưởng, anh lại buông cô ra.
“Hô…” Thuần Tưởng thở khẽ, khuôn mặt đã đỏ lự, cả người đều cứng ngắckhông thể động đậy, cô có chút mơ mơ màng màng.
Nhìn đôi mắt bồ câu của cô khẽ nheo lại, đôi môi trắng bệch bị hôn đến đỏtươi, thậm chí còn ửng hồng, Tô Mộc không kìm được động tâm.
“Tô… Tô Viễn… Tôi…”
Ngọn lửa đang nhiệt tình trào dâng trong thân thể đột nhiên bị một thaunước lạnh xối vào người, thấu đến tâm lạnh, sắc mặt Tô Mộc đã sớm trầm xuống,chỉ tiếc, Thuần Tưởng không biết quan sát sắc mặt, huống chi là Thuần Tưởng lúcsay rượu.
“Tô Viễn… Ha hả, tôi rốt cục…” Thuần Tưởng lại tiếp tục nói thêm.
Tô Mộc vung tay một cái, cả người vọt lên từ ghế sofa, quá ngu xuẩn, anhlại bị cô gái trước mắt này đùa giỡn! Anh âm thầm cắn răng. Lạnh lùng nhìnThuần Tưởng một cái, sau đó vứt cô lại trong phòng khách…
Thuần Tưởng ngây ngốc không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình đắctội với Tô Mộc thế nào, cô nhàn nhạt cười, trong nụ cười lộ ra một chút ngọtngào:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]