🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không phải chứ, Tô Mộc nàythật sự muốn cả bốn người cùng ăn tối sao?

Tô Viễn có chút do dự, anhchỉ nghĩ bọn họ phát hiện Thuần Tưởng cùng Triệu Cảnh Hàng thôi, có thể coinhư bọn họ ở trong tối, Thuần Tưởng ở ngoài sáng, ngầm quan sát xem mọi chuyệntiến triển như thế nào.

Nhưng Tô Mộc này…

Hiển nhiên lại không giốngnhư tư duy của anh.

“Anh, anh nghĩ kỹ chưa?“ Tô Viễn kéo lại Tô Mộc đang chuẩn bị đi ra.

Tô Mộc lắc đầu, kéo tay TôViễn ra: “Thay vì ở đây nhìn lén, suy nghĩ miên man… Chẳng bằng quangminh chính đại đi…”

Đi phá họ?!

Hừ!

Tô Viễn khẽ nhíu mày, vẻ mặtkỳ quái nhìn Tô Mộc, hình như không giống tính cách của người này, thật sự thậtsự không giống, đây là Tô Mộc mà anh quen sao? A? Đây là Tô Mộc sao? Thì ratính cách Tô Mộc không chỉ quái dị mà còn âm tàn mang độc, tâm cơ thâm sâu!!!

Không yên lặng theo dõi kỳbiến, xem anh ta rốt cuộc sẽ đùa giỡn cái gì, Tô Viễn cầm lấy ly nước lã trênbàn, cũng uống một hớp, hiển nhiên, không có ý muốn đi lên làm bạn cùng phá rốivới Tô Mộc.

Dĩ nhiên, Tô Mộc không để ý,dù sao đứa em trai như Tô Viễn anh cũng chưa bao giờ xem là đồng minh của mình,dĩ nhiên, nguyên nhân thì tất cả mọi người đều hiểu.

Tô Mộc nhét hai tay vào túi,chậm rãi đi tới, anh đến gần chỗ Thuần Tưởng quay lưng lại, Triệu Cảnh Hàngngồi đối diện, ngẩng đầu lên là nhìn thấy anh.

Triệu Cảnh Hàng có vẻ sửngsốt, sau đó thú vị bật cười, Thuần Tưởng ngồi đối diện không chú ý đến phản ứngnày của Triệu Cảnh Hàng, vẫn đang cẩn thận nghiên cứu những món ăn có trongthực đơn.

“Ơ, Tô đại thiếu gia cũng đếndùng cơm sao, đúng là trùng hợp, trùng hợp vô cùng!” Triệu Cảnh Hàng lễphép đưa tay ra, đứng dậy nắm lấy tay Tô Mộc.

Người ta đã biểu hiện vẻ thânthiết với mình, Tô Mộc dĩ nhiên không ngu ngốc, ít nhất thì cũng không biểuhiện ra tâm trạng thực bên trong.

Thuần Tưởng ngơ ngác quayđầu, nhìnTô Mộc.

“Wow! Sao anh lại ở đây?” ThấyTô Mộc, Thuần Tưởng theo bản năng nở nụ cười tươi như hoa – rốt cuộc cô cũngkhông cần ở một mình với Triệu Cảnh Hàng nữa, hiển nhiên, vừa nhìn thấy Tô Mộc,người kia cũng không thấy bất ngờ gì.

“Ừ, nhà hàng này khá tốt, côcũng ăn ở đây sao? Tôi xuất hiện ở đây có phải ly kỳ quá không?” Tô Mộc khẽ mỉmcười, nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng những gì ngoài miệng nói thực tế lạikhông giống như trong lòng.

Khóe miệng Thuần Tưởng cogiật hai cái, vốn muốn cãi lại nhưng nghĩ lại thì thôi, trước mặt người ngoàikhông nên xấu hổ cùng anh ta.

Tô Viễn không cách đó khôngxa nhìn thấy vậy, đứng dậy chuẩn bị đi qua chào hỏi, dù sao anh cả cũng đã nắmtay cùng “bạn” rồi, anh tiếp tục ngồi ở đây xem trò hay thì không phải phéplắm.

Xem cuộc vui không như diễntrò, Tô Viễn giật nhẹ khóe môi, kéo ghế ra cũng nghênh đón.

“Tô đại thiếu gia đến mộtmình sao?” Bạn Triệu Cảnh Hàng hỏi Tô Mộc quá lớn, nhưng đáp án của vấnđề này thật quá rõ ràng, không có ai lại vô duyên vô cớ chạy đến đây dùng bữacả.

Tô Mộc mím môi, vẫn là vẻ mặtcười như không cười, tuy trả lời Triệu Cảnh Hàng nhưng ánh mắt lại nhìn sangThuần Tưởng: “Dĩ nhiên không phải!”

Thuần Tưởng nghe vậy, đôi mắtto long lanh linh động chuyển quanh, nghe Tô Mộc nói vậy, lòng cô lại nhảy “lộpbộp” lên, không biết ai đi cùng với Tô Mộc? Nam? Nữ? Già? Trẻ?

Cô tò mò nhưng lại không tiệnmở miệng hỏi, khi ánh mắt Thuần Tưởng rơi xuống người Tô Mộc, Tô Mộc cũng nhìnvề phía cô, bốn mắt nhìn nhau. Người ta thì là triền miên tình ý, chỉ tiếc làhình ảnh này dù có nhìn từ trên xuống dưới cũng không làm ai liên tưởng đếnhình ảnh “chàng chàng thiếp thiếp”, “tình sâu nghĩa nặng”… Chỉ có hai tròng mắtnhìn nhau, từ hai tròng mắt lại lóe lên hai tia chớp đụng nhau “bùm bùm”…

Hung hăng trừng mắt, ThuầnTưởng hừ một tiếng, nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy, sau đó quay đầu lại nhìnvào thực đơn nhưng tai thì vẫn dỏng lên nghe lén.

“Ơ ơ ơ, anh à, emcòn không hiểu sao đột nhiên anh lại bỏ đi, thì ra là gặp ngài Triệu.” TôViễn cười âm hiểm, vẻ mặt nhiệt tình đi đến.

Thuần Tưởng vừa nghe đượcgiọng nói này, đúng là phản ứng không kịp, nhưng một tiếng “anh” làm cô cứng đờngười.

Tô Viễn!

Thì ra người đến ăn cơm cùngTô Mộc chính là Tô Viễn!

Thuần Tưởng vừa buông lỏngngười ra lại căng thẳng lên, Triệu Cảnh Hàng cô không thích nhưng ở chung cảngày, ít nhiều cũng có thể xem anh ta như một người bạn, nhưng còn Tô Viễn…

“Thuần Tưởng!”

Vốn còn định cúi đầu làm nhưchẳng nghe chẳng thấy, Thuần Tưởng lại không ngờ rằng Tô Viễn chủ động gọi têncô.

“A, thì ra là hai anh emcùng nhau ăn cơm sao.” Thuần Tưởng không biết bây giờ mình đang có vẻ mặtgì, cũng không biết nên tỏ ra như thế nào.

Dù sao bữa cơm này cũng khôngan ổn, cô khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu hỏi ông trời, rốt cuộc có phải muốngiết tôi không? Có cần phải đem nguyên đống người này đến trước mặt tôi để giảiquyết tôi không?

“Nếu mọi người đã códuyên gặp mặt, không bằng cùng nhau ăn cơm đi.” Tô Mộc đề nghị, rất có ý tứ.

Thuần Tưởng đưa tay, lau laumồ hôi trên đầu, nghĩ thầm, bà cha anh, Tô Mộc anh không thể tiết kiệm giúp côchút chuyện sao. Ngoài miệng thì khước từ: “Ôi, chuyện này thì…”

“Hôm nay hai người đến nóichuyện riêng cơ mà? Hình như ăn cùng nhau không tiện lắm!”

“Không có, chả có gì đặcbiệt cả.” Tô Viễn cũng ở một bên đỡ lời, mắt nhìn Thuần Tưởng.

Tự nhiên xoay người sang chỗkhác, Thuần Tưởng cố ý tránh khỏi ánh mắt của Tô Viễn, cho đến hôm nay, cô đềukhông muốn gặp lại người này, cô nguyện ăn cơm cùng người ác độc, không tốt,nhỏ mọn như Tô Mộc cả đời, cũng không muốn ngồi cùng một bàn ăn với Tô Viễn.

Tự nhiên lại so sánh Tô Viễncùng Tô Mộc, Thuần Tưởng cũng không có suy nghĩ gì, chỉ dựa theo suy nghĩ củacô mà nói. Hai người bọn họ là anh em, chuyện so sánh với nhau cũng là bìnhthường thôi! Có lẽ ai cũng suy nghĩ như cô!

“Tổng giám đốc Triệu,có ý kiến sao? Ưm… Hay là chúng tôi đã quấy rầy hai vị rồi?” TôMộc giả vờ như tỉnh ngộ, có vẻ khó khăn nói: “Vậy chúng tôi…”

“Làm sao làm sao, tôi vàThuần Tưởng chỉ là bạn bình thường thôi. Đừng có hiểu lầm ngườita.” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc diễn trò, trong mắt có ý cười, cũngbắt đầu hiểu được tại sao lúc đầu Tô đại thiếu gia này rời khỏi nhà, không chấpnhận quyền thừa kế gia tộc, chủ tịch Tô lại nổi giận như vậy.

Đây quả là Tô Mộc, nhất địnhlãnh khốc vô tình hơn cả bề ngoài, mạnh hơn nhiều so nhị thiếu gia kia.

Tô Viễn ở một bên, mấy lần bịThuần Tưởng tránh né chịu một chút đả kích, nhưng nhìn Tô Mộc làm trò khỉ trướcmặt người khác lại thấy vui vẻ. Ừ, anh còn sợ bị người ta quấy rầy nha, Tô Viễnhung hăng khinh bỉ nhìn Tô Mộc, không phải sợ quấy rầy mà là đặc biệt đừng quấyrầy nên mới đến.

Mấy người này, đúng là thíchtự quyết định cho người khác mà!

Thuần Tưởng bất đắc dĩ, nhìnba người đang ngồi nói chuyện vô cùng “thân thiết”, cười lạnh, quá giả tạo,chuyện như vậy chỉ có mấy người bọn họ mới làm được!

Bữa ăn tối cuối cùng cũng bànbạc xong, cả bốn người đều ngồi an vị ở chỗ mình.

Một cái bàn vuông không lớnlắm, bốn người ngồi cùng nhau vừa đủ, bốn phía mỗi phía một người.

Ngồi hai bên là hai anh emnhà họ Tô, ngồi đối diện lại là người đang ăn cơm cùng mình – Triệu CảnhHàng, Thuần Tưởng đột nhiên cảm thấy nóng lạnh cả người, bỗng có dự cảm xấu.

Tại sao cô lại phải ngồi đâyăn tối cùng ba người này chứ? Mặc dù có ánh nến, có rượu đỏ, có thịt bò, nhưnghình như khác xa với hình ảnh lãng mạn trong phim quá?

Nhất thời lệ rơi đầy mặt, dĩnhiên chỉ là ở trong lòng, mặc dù Thuần Tưởng cảm thấy hình dung mình như vậyhơi kiêu một chút, nhưng cô thật sự không nghĩ ra câu nào khác hình dung tâmtrạng mình lúc này.

Đúng là như con cừu nhỏ lọtvào hang sói mà!

Chung quanh có tới ba consói, à không, phải là ba người đàn ông vô cùng ưu tú. Dường như bọn họ đangtrao đổi với nhau về ánh mắt thì phải? Ngươi nhìn hắn xong, hắn lại liếc về ta,ta lại tiếp tục liếc về phía người!

Cho nên, Thuần Tưởng rốt cụcnhịn không được! Đương nhiên là không dám bộc phát ra!

“Mấy người… mấy người… có thểđừng…”

” Đừng cái gì?”

Thuần Tưởng “đừng” hồi lâu,phía sau cũng chỉ là một chữ “đừng”, bởi vì cô vừa định mở miệng ra thì bọn họđều dùng ánh mắt giết chết người nhìn cô. Đột nhiên lại cảm thấy mình thật làtự kỷ, lỡ như gặp người ác mồm, nhất định sẽ: ‘Ai bảo lão tử nhìnngươi, lão tử nhìn ngươi có mất khối thịt nào sao?’ lại thêm bỏ đáxuống giếng, vậy chẳng phải càng mất mặt hơn sao?!

Cho nên đối với con sói cómiệng lưỡi ác độc nhất – Tô Mộc, cô quyết định nói như vầy –“Mọi người đừngkhách sáo, cứ ăn đi, hahaha.” Lúng túng cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bànuống một hớp to, nhìn lại ly nước trong tay, mùi vị không tệ!

Thật ra bình thường cô rất ítuống rượu, vì để mình có một vị giác bén nhọn nhạy cảm, bình thường Thuần Tưởngsẽ không dính đến thuốc lá rượu, những thứ có tính kích thích như vậy cô rất ítkhi dùng.

Nhưng ly rượu vang này cũngkhông tệ lắm. Mấy chuyện khác cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, mặc kệ bọn họđi, sau đó, chú cừu nhỏ Thuần Tưởng quyết tâm, chỉ vùi đầu vào ăn uống, khôngquan tâm đến những chuyện khác nữa.

***

Giữa buổi cơm, Triệu CảnhHàng và Tô Viễn đều nói về chuyện nhà họ Tô.

Mặc dù Thuần Tưởng tự nhủthầm với lòng là không quan tâm đến nữa, nhưng vẫn dỏng tai lên để nghe, ítnhiều gì cũng có được một chút tin tức.

Triệu Cảnh Hàng sở dĩ biếtTô Viễn và Tô Mộc đều là nhờ nhà họ Tô, điểm này Thuần Tưởng không ngờ tới,nhưng nghe được nhiều việc như vậy, rốt cuộc cô cũng hiểu nguyên do.

Nhà họ Tô thật ra có tiếngtăm rất lừng lẫy, cô không thể hình dung gia sản khổng lồ như thế, dĩ nhiên vìchưa từng nghe Tô Mộc hay Tô Viễn nói, nhưng nghe những người xung quanh mìnhnói khoác, cũng như nhìn tập đoàn họ Tô trên ti vi, cô cũng biết nó quả thực làdanh bất hư truyền.

Chủ tịch Tô là một người tàinăng, mối quan hệ làm ăn lớn và rộng nhưng không tạp nham, nhiều mà có tinh.Cho nên về mặt lợi ích, có dính dáng đến Triệu Cảnh Hàng cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là nói chuyện về nhà họTô lâu như vậy, đều là Tô Viễn và Triệu Cảnh Hàng nói, ít khi nghe thấy TôMộc mở miệng, cho dù có người cố tình dời lực chú ý sang anh thì anh cũng chỉtrả lời bằng những câu đơn giản, thậm chí là dùng từ “À”, “Ừ” cho có lệ màthôi.

Người sáng suốt cũng có thểnhìn ra, Tô Mộc có vấn đề! Quan hệ giữa Tô Mộc và người nhà cũng có vấn đề! ThuầnTưởng đột nhiên nhớ tới lần trước Tô Mộc từng nói, là anh em nhưng lại cùng nămsinh, là vì cùng cha khác mẹ. Cô nhịn không được mím môi, người cha này đúng làcặn bã mà!

Ánh mắt không kìm được mànhìn sang Tô Mộc, đột nhiên phát hiện anh ta cũng đang nhìn cô, Thuần Tưởngtoét miệng cười với anh, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng bốc lên cao.

Đôi mắt Tô Mộc chăm chú nhìnngắm cô, mu bàn tay chạm lấy gương mặt đỏ lự của Thuần Tưởng, lại quay đầu nhìnchiếc ly chân dài trong tay Thuần Tưởng đã cạn sạch, anh khẽ nhíumày: “Uống bao nhiêu rồi?”

Thuần Tưởng nghiêng đầu, cắncắn môi: “Rượu vang đỏ, số ghi không cao, không nhớ đã uống mấy chén,dù sao thì uống cũng rất ngon.”

Cô cười ha ha, định lấy thêmmột chai rượu tiếp tục uống lại bị Tô Mộc đè cổ tay lại: “Uống ít mộtchút, đừng để uống rượu vào rồi điên loạn, vậy ba người chúng tôi làm saomà đưa cô về đây. Đừng để tôi mất mặt xấu hổ.”

“Làm gì vậy! Tôi đâu cósay! Anh khẩn trương làm gì chứ! Tửu lượng của tôi đâu có kém nhưvậy, hơn nữa… Cho dù là uống say, vị của rượu này cũng rất là ngon, hơnnữa…” Thuần Tưởng đã bắt đầu khua tay múa chân.

Tô Mộc có chút nhức đầu, đúnglà số ghi không cao, nhưng lại dễ dàng làm người ta say, bởi vì vị ngon ngọtcủa nó, dễ dàng mê rượu, tác dụng tuy chậm nhưng lại nguy hiểm.

Tuy nói mình không say, nhưngthực tế thì đã say rồi!

Mà hai người đang nói chuyênbên kia cũng bị Thuần Tưởng khoa chân múa tay hấp dẫn lại.

“Sao vậy? Sao Thuần Tưởngkhông nói không rằng lại uống say vậy?” Tô Viễn tiếp tục cười trêu ghẹoThuần Tưởng, cũng muốn đưa tay ra sờ trán cô, nhưng lại bị Thuần Tưởng hất tayra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.