Thuần Tưởng đứng ở cửa, cau mày, khó chịu, vô cùng khó chịu.
Người nầy, rốt cuộc có ý gì vậy! Cô đâu có khiêu khích gì anh ta!
Không ăn thì không ăn, khốn kiếp, giỏi lắm sao chứ?!
Thuần Tưởng dậm chân, tức giận đi về.
Tô Mộc cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.
Dĩ nhiên, cho dù là tự ái hay là chủ nghĩa đại nam tử, haylà, đống đạo lý gì đó đó, cũng không cho phép anh tỉnh lạì – –làm những chuyện không có đạo lý với Thuần Tưởng như vậy.
Cho nên nội dung mà Tô đại thiếu gia suy nghĩ là – sao lại làm những chuyên như vậy!!!
Hình như cũng không có gì khác nhau, cơ bản là không có gì khác nhau, nhưng Tô đại thiếu gia lại môt mực cho rằng, trong đề mụcphân tích này, không có hai chữ “Thuần Tưởng” thì tốt hơn, ítra suy nghĩ của anh cũng không hỗn loạn như bây giờ.
Nghĩ cái gì chứ, tạm thời không nghĩ nữa.
Gần đây, anh thật sự rất quái lạ, đáng lẽ ra anh phải chánghét Thuần Tưởng mới đúng chứ, nhưng anh lại không hiểu, saomỗi ngày đều muốn cô bé kia đi làm chung, thậm chí là một côgái rất rất đáng ghét (ít nhất là trong ấn tượng của anh),sao bây giờ lại có thể làm bạn bè?
Tô đại thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, dĩ nhiên, anh không cần làm như thế.
Tiền không thiếu, dĩ nhiên là tốt, chỉ cần là công tử nhàgiàu, muốn loại phụ nữ nào mà không có. Nhưng phúc lợi nàythì ba vị công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/3103763/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.