Cắt?! Phải là cô cắt mới đúng, cô xoay người tiếp tục làm đồ ăn.
Tối hôm đó, Tô Mộc không đưaThuần Tưởng về nhà, Thuần Tưởng cũng không nói gì, dù sao thìngười ta không muốn, cô cũng không thể miễn cưỡng.
Sau đó, Thuần Tưởng trở vềnhà, nhìn lại tương ô mai đang cầm trong tay, đột nhiên cô nhớtới đã lâu chưa làm bánh vị cam, bởi vì Tô Mộc không thích.
Bĩu môi, cô bắt đầu công việc đánh trứng.
Đợi đến khi lò vi sóng“đinh” một tiếng, khi đồ ăn đã xong hết rồi, Thuần Tưởng cũngnghe được tiếng mở cửa và tiếng chìa khoá vang lên bên kia, xemra họ Tô đã trở về.
Cô mang bánh bích quy ra,thổi thổi rồi nếm thử một miếng, ngẫm lại, cô nghĩ cô nên muamột cái lò nướng rồi, mặc dù chất lượng lò vi sóng rất tốtnhưng cảm giác bánh từ trong lò vi sóng mang ra thiếu một chútvị.
Chờ một chút, bánh quy đãlạnh rồi, cô cắn thêm một miếng, bánh vẫn còn giòn, cô vộivàng chạy ra ngoài cửa.
Đúng vậy! Hình thức ở chungnày rất dị dạng! Không phải là đơn thuần, từ lúc mới bắtđầu đã chán, không phải là anh xem cô như đồ chơi, nhưng đây thật sự không giống như quan hệ bạn bè thuần tuý, càng không giốngquan hệ hàng xóm.
Hơn nữa… Nha đầu trước mắt này dường như không có ý định cắt đứt quan hệ cùng em của anh.
Nhưng bất luận trong lòng Tô Mộc nghĩthế nào, buồn bực thế nào, suy nghĩ thế nào thì vẫn mờiThuần Tưởng vào cửa.
Tô Mộc nhìn cô bé trước mắt,đôi mắt tròn căng to, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào món bánhmà cô vừa làm xong, vẻ mặt dường như rất hạnh phúc.
Trong bất chợt, trái tim anh đột nhiên đập mạnh hơn một chút, không kìm được mở miệng hỏi: “Không phải cô thích nấu ăn sao? Tại sao phải… Làm nhiều bánh ngọt như vậy?”
“A … Cái này thì..” Thuần Tưởng ngẩn người, cắn cắn môi không biết có nên nói tiếp hay không.
Có vấn đề, có vấn đề!
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, muốnnói rồi lại thôi, sắc mặt có chút thay đổi. Rất nhiều chuyệnthường là như vậy, người khác không nói, lòng hiếu kỳ của ngườinghe càng mạnh, càng muốn nghe tiếp là. Hơn nữa, Tô Mộc bây giờkhông còn là một người bàng quan nữa, anh muốn càng biết nhiều càng tốt.
Thật ra Thuần Tưởng cũngthấy tâm trạng hôm nay của Tô Mộc khác mọi hôm, hơn nữa là từ khi mở cửa, cô đã thấy bất bình thường.
Bình thời vẻ mặt anh ôn hoàcũng được, lời nói ác độc cũng được, nhưng hôm nay cô thật sựkhông. Chỉ là… Hôm nay Tô Mộc, dường như có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại nghẹn họng không nói được. Cảm giác như vậythật không giống với Tô Mộc – người có tác phong trước sau nhưmột.
“Không thể nói sao?” Tô Mộc mím môi cười một tiếng, tiếp tục thám thính chuyện anh muốn biết.
Thuần Tưởng ngẩn người, không ngờ anh lại muốn hỏi tiếp, lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ là mọi chuyện đều đã qua. Tôi thấy đã không còn gì để nói nữa.”
Tô Mộc nghe cô nói vậy, độtnhiên thở ra một hơi, chờ lời tiếp theo của cô, dĩ nhiên hànhđộng nhỏ này anh không thể để cho cô biết.
“Bởi vì…” Thuần Tưởng vẫn không thể nói ra rành mạch, mặt đã đỏ hơn một nửa, giọng nói dịu dàng tiếp tục nói: “Bởi vì… Trước kia tôi từng thích một người, anh ấy rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa… Có nhớ tôi đã từng nói với anh không? Tôi nói, đồ ngọt sẽ mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người ăn nó. Những lời này… Cũng là người đó đã nói với tôi.”
Không sai, Tô Mộc cùng Tô Viễn, nói, trừ họ Tô ra, sợ rằng điểm này cũng giống nhau.
Cho tới bây giờ, anh chưatừng cảm giác được Tô Viễn giống mình chỗ nào nhưng không biếtvì sao nghe người mà Thuần Tưởng nói, anh đột nhiên thấy lolắng.
Trong giây lát nhớ tới, khimới quen Thuần Tưởng, cô ta còn mơ mơ màng màng nhìn lầm anh,nhất định là nghĩ anh là Tô Viễn, mà hôm nay, anh có thể ngồiở đây, được Thuần Tưởng phong làm “chuột thí nghiệm” để “thửđộc”, có lẽ cũng vì Tô Viễn.
Bởi vì người trong lòng thíchăn đồ ngọt, cho nên mình cũng bắt đầu thích làm, bởi vì một câu nóicủa người trong lòng, cũng thấy đồ ăn ngọt thật sự mang đếnhạnh phúc. Quả là lãng mạn!
Thuần Tưởng không biết cáchxem sắc mặt mà đoán tâm trạng, nhưng lúc này cũng biết tâmtrạng của đồng chí Tô Mộc không tốt, vẻ mặt không tốt, ngồi yênlặng, không biết vừa rồi cô nói sai cái gì, cũng không hiểu saoTô Mộc lại thay đổi như vậy, xoa xoa tay, cô bắt đầu thấy khókhăn.
Thuần Tưởng không phải con giun trong bụng Tô Mộc, nhưng lúc này sợ là giun đũa cũng khôngbiết Tô đại thiếu gia của chúng ta đang nghĩ cái gì, vậy nênmới nói, bằng trí thông minh của Thuần Tưởng cô nương đây, biếtđược tâm trạng của Tô đại thiếu không tốt đã là kỳ tích rồi.
Tô Mộc khẽ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới đã mở miệng: “Vì người trong lòng thấy rất vui vẻ sao?”
Tô Mộc đang cười…
Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, mặcdù biết anh đang cười nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy sốnglưng lạnh cả lên, trán lấm tấm mồ hôi hột, muốn phủ nhận cũng không nói nên lời, cô cười gượng hai tiếng, chuẩn bị kết thúcđề tài này.
Tô Mộc là ai chứ, không cầnnói thông minh bao nhiêu, chỉ cần đoạt được vai nam chính trongtruyện là có thể thành thiên tài. Không chút do dự, Tô Mộc lập tức xác định được, người trong lòng Thuần Tưởng chính là tênkia …
Tô Mộc thở dài một tiếng, lắc đầu, cũng mất đi hăng hái nói chuyện với Thuần Tưởng nữa.
“Thế nào thế nào? Mùi vị…” Thuần Tưởng đi đến gần, muốn hỏi xem ý kiến của Tô Mộc với bánh quy, không ngờ lại bị anh nhảy vào miệng:
“Vậy nếu bây giờ là người trong lòng cùng ăn với cô, có lẽ sẽ ngon hơn nhiều” Khi Tô Mộc nói lời này, tuy mới nghe qua thì vân khinh phong đạm nhưng trên thực tế, lộ ra vị chua nồng đậm: “Tài nấu nướng của cô không có vấn đề gì, còn nói là đồ ngọt mang đến hạnhphúc cho người ăn … Xì … Tôi thấy nên mang đi nhấm nháp cùngngười kia mới đúng …”
“Cái gì chứ?” Thuần Tưởng mở to hai mắt, thật sự không hiểu Tô Mộc đang nói cái gì.
“Ý của tôi là, mấy món này sau này đừng mang đến cho tôi thử nữa”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]