Thuần Tưởng trở về nhà hàng,ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng côkhông còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hềnói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏibệnh thì không được vào bếp.
Ôi chao…
Thuần Tưởng thở dài lắc đầu,tiếp tục lau bàn, lau băng ghế.
“Cái kia… Thuần Tưởng?!” Mộtthanh âm ngọt ngào truyền đến từ phía sau, hiển nhiên, chủ nhân của nó đang đếngần cô.
“A… Là cậu!” Thuần Tưởngquay đầu nhìn cô ta, nhanh chóng nhớ được cô ta là người hôm qua đã nói tốt choTô Mộc.
“Cô là…” Hiển nhiên,người này Thuần Tưởng quen, nhưng đã nhanh chóng quăng tên người ta lên chíntầng mây rồi.
Cô bé gái mỉm cười ngọt ngào,không để ý người ta đã quên tên mình:
“Viên Hiểu Phong, ha ha… Cáitên quá bình thường phải không? Không có gì đặc sắc, làm người ta không nhớcũng đúng thôi”
“A, Hiểu Phong.”
Thuần Tưởng vốn là người tuỳtiện, thuộc tên người ta cũng mau, huống chi Viên Hiểu Phong chủ động đến gầncô, dĩ nhiên cô phải coi trọng mối quan hệ này.
“Đúng rồi, Thuần Tưởng, sángnay…” Viên Hiểu Phong hơi dừng lại, giống như đang ngập ngừng.
“Cái gì?” Thuần Tưởngthấy cô ta ấp a ấp úng, không hiểu, cô ta muốn nói gì cùng cô? Có cần dùng nét mặtmuốn nói rồi lại thôi không?
“Thuần Tưởng, sáng nay, hìnhnhư tôi thấy cô ngồi xe của bác sĩ Tô đến… Hai người…” Viên Hiểu Phongchớp chớp mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Thuần Tưởng sửng sốt, sau đónhích lại gần nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/114422/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.