Nhưng hắn không chorằng người đó chỉ nhờ vào xảo quyệt, nếu dám cả gan động tay động chânvào ngân lượng, chứng tở phía sau có người chống lưng, hơn nữa còn làmột chỗ dựa vững chắc, mặc cho là ai cũng không dễ lay chuyển.
“Đại...Nhị công tử, Mạc lão tam này mồm to không giữ miệng, ta thấy sớm muộn hắncũng sẽ để lộ ra tin tức, phá hỏng chuyện của chúng ta.” Người tâm không vững rất dễ sai lầm, ở trên đầu trận tuyến một chút gió thổi cũng sẽloạn, nhìn thấy bóng dáng liền chém.
Văn nhân luôn cho rằng quânnhân ngu ngốc, với thân thủ của Mạc Hiểu Sinh trong mắt văn gia sư lạilà người thô kệch, quá xúc động không có đầu óc.
“Mạc tam ca,chúng ta nhìn lại, nơi này nước sâu không thấy đáy, chúng ta còn chưabước đến bờ mà!” Quản Nguyên Thiện cười tít mắt giảng hòa. Lúc hai người này tranh chấp, hắn vẫn như cũ nói chuyện với người khác, khuôn mặttươi cười hiền lành dễ bắt nạt, đi bên này nói hai câu, sang bên kia nói về cha mẹ, hắn thể hiện ra bộ dạng của một công tử không hiểu sự đời,chỉ đơn giản là trốn xuất phủ ra ngoài chơi, chơi từ bên này sang bênkia, quen sống phóng túng, chính sự khác thì đừng tìm hắn, trong đầu hắn là rơm rạ không dùng được.
Nói thật, đúng là không có mấy ngườicoi hắn là người đứng đắn để đối đãi, chỉ cho là một thiếu gia nào đó bị cha mẹ dạy hư đi rêu rao khắp nơi, ngoại trừ mấy người bên cạnh, khôngai biết trong lòng hắn có tính toán, nói chuyện vui đùa đều có thâm ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-tuan-phu-lua-the/59795/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.