“Không thể!” Tùy Duyên thận trọng nói.
Hạo Nhiên nghe vậy, cong môi lên, “Hẹp hòi, ta còn cùng ngươi tới đây bàn chuyện làm ăn, hôm nay bàn thành công chuyện làm ăn, về sau mỗi ngày đều có thu nhập nhất định, nghĩ thấy nên ra sức đòi ngươi một bữa, ngươi lại hẹp hòi như vậy, vắt cổ chày ra nước!”
Tùy Duyên thấy bộ dạng Hạo Nhiên ăn không được thức ăn ngon liền không ngừng lảm nhảm, rủ mắt cười yếu ớt.
“Ngươi cười cái gì?”
Tùy Duyên nhìn Hạo Nhiên, nghiêm túc nói, “Ta vốn định làm chân giò kho tàu, thịt om bắp cải trắng, gà hầm bao tử heo, đại nương thích ăn thịt bò, và sườn, ta dự định làm thịt bò rán, sườn xào chưa ngọt, thêm canh rau cải!”
Hạo Nhiên vừa nghe, còn chưa nhìn thấy món ăn, đã cảm thấy, mùi thơm tỏa ra từ bốn phía, nước miếng trong miệng chảy ròng ròng.
“A Duyên......”
Tùy Duyên nghe vậy, ngẩng đầu cười yếu ớt nhìn Hạo Nhiên.
Mặt mày sáng sủa như trăng rằm, xinh đẹp phong tình. Đuôi lông mày như cười, nụ cười nhàn nhạt, lại sáng chói như vậy.
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy, vào giờ khắc này lòng mình, đã bị cái gì đó siết chặt, hơi đau, sau đó lan ra toàn thân.
“Hạo Nhiên ca, có chuyện gì sao?” Tùy Duyên hỏi.
Hạo Nhiên buồn rầu lắc đầu, xoay người đi, thở phào một hơi.
Tùy Duyên cười yếu ớt, thấy sắc trời còn sớm, “Hạo Nhiên ca, ta không quá quen thuộc nơi này, ngươi dẫn ta đi dạo đi!
“Tốt!” Vươn tay cầm lấy hộp đựng thức ăn Tùy Duyên đang cầm trong tay, đi ở phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/86794/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.