Tái đại nương nghe vậy, si ngốc nhìn Bất Hối nở nụ cười, sờ sờ gương mặt trắng nõn nà của Bất Hối, “Đứa bé này, là muốn dụ dỗ lão bà tử ta đây đến choáng váng sao!”
“Nãi nãi......” Bất Hối nũng nịu kêu to.
Tái đại nương bật cười, “Cứ như vậy, cứ như vậy, lực đạo vừa vặn, nha đầu Bất Hối, trước kia, có phải ngươi cũng đấm bóp cho nương ngươi như vậy hay không?”
Bất Hối gật đầu, “Trước kia lúc ở trong căn nhà rách nát, cũng đấm bóp cho nương, nhưng mà, nương đều tự mình châm cứu!”
“Trước kia các ngươi ở trong căn nhà rách nát sao?” Tái đại nương đau lòng hỏi.
“Đúng vậy, trước kia chân nương không được tốt, không thể đi lại được, chúng ta ở trong một căn nhà rách nát!”
Đây là lần đầu tiên Tái đại nương nghe Bất Hối nói đến cuộc sống trước kia của bọn họ, vô cùng đau lòng hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó chân nương tốt lên, chúng ta đi đến làm việc ở một tửu lâu, một tháng 500 văn tiền, bao ăn ở!”
“Một tháng chỉ có 500 văn, lão bản kia cũng quá ức hiếp người rồi, vì sao các ngươi không đi tìm nơi khác!” Tái đại nương tức giận phẫn nộ nói.
Bất Hối nở nụ cười, vừa bóp chân cho Tái đại nương, vừa nói, “Chúng ta đã đi hỏi, nhưng không ai cần người!”
“Ai, nếu như sớm biết hai nương con nhà ngươi, thì tốt!”
Bất Hối cười đến híp cả mắt, “Nãi nãi, nương ta nói, có lúc, không may chính là phúc!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/2010379/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.