Tiêu Hàng nói: “Lúc chai sâm panh này được giao tới qua đường hàng không, tôi còn tưởng là quà cậu tặng tôi.” “Tại sao tôi phải tặng quà cho cậu?” Tần Huân nói mà không hề ngẩng đầu lên.
Tiêu Hàng uể oải đáp: “Để trả công tôi đã hạ mình làm trâu làm ngựa cho cái nhà hàng này, tiện thể còn giúp cậu xua đuổi ong bướm, cậu không biết ánh mắt mấy cô nàng muốn gặp cậu tha thiết đáng thương đến nhường nào đâu.
Tôi đây khoác về quản lý nhà hàng nhưng thực chất lại phải nhọc lòng làm người đại diện cho cậu.”
Tần Huân mỉm cười: “Được rồi, lần sau sẽ đặt cho cậu một thùng luôn.” Tiêu Hàng cười khẩy: “Vậy còn được.” “Cậu còn chưa chịu đi nữa à?” “Một người cô đơn như tôi cần gì phải vội, đâu giống như cậu.” Tần Huân lấy trứng hấp trong lò ra: “Chỉ giỏi nói bóng nói gió.” Tiêu Hàng cũng không vòng vo nữa: “Cậu bị Sầm Từ chinh phục rồi phải không?” Tần Huân cảm thấy Tiêu Hàng dùng từ thật buồn cười, bèn sửa lời: “Tôi và cô ấy không cần thiết phải chinh phục lẫn nhau, nhưng có một điều chắc chắn là tôi thích cô ấy.” Tiêu Hàng hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời này, bởi từ giây phút Tận Huân đưa Sầm Từ tới nhà hàng, anh ta đã lường trước được hiện trạng này.
Anh ta biết Tần Huân là loại đàn ông không thích bông đùa phụ nữ, cực kì nghiêm túc với chuyện tình cảm, xưa nay chưa bao giờ nổi hứng nhất thời, thế nên mấy năm qua dù không hề hiểm phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469878/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.