Lúc đó anh cứ nhìn chằm chằm dòng chữ này rất lâu, trái tim dào dạt cảm xúc ấm áp, hạnh phúc.
Biết cô về nhà lấy đồ, ma xui quỷ khiến thể nào anh cũng lái xe đến nhà cô.
Suốt dọc đường khắp nơi đều bắn pháo hoa, khoảnh khắc pháo hoa nở rực rỡ cũng là lúc niềm vui sướng dâng trào.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Huân đến nhà Sầm Từ, nhưng lần này anh thấy hào hứng, thậm chí là chờ mong.
Khi Sầm Từ bước ra từ thang máy, bóng đêm ở cuối hàng lang bất ngờ được pháo hoa rọi sáng, cũng làm nụ cười trên môi cô trở nên rạng rỡ hơn.
Sầm Từ không phải người hay cười, nhưng cô cũng không phải người lạnh lùng bằng đá, cô luôn như vậy, rất bình thản, thoạt nhìn còn thấy ung dung, bình tĩnh.
Con người có hai kiểu cười, một kiểu là cười thật lòng vui vẻ, một kiểu là cười lễ phép lịch sự.
Không phải Sầm Từ không bao giờ cười, khi cười lên trông cô còn rất xinh, nhưng phần lớn nụ cười của cô hầu như chỉ là lễ phép lịch sự, khiến người khác không thể bắt lỗi, nhưng cũng không cảm thấy được niềm vui thật lòng của cô.
Tuy nhiên, khoảnh khắc khi cô bước ra từ thang máy, nụ cười nở rộ trên môi cô.
Ánh sáng của pháo hoa khiến nụ cười ấy càng trở nên dịu dàng.
Tuy Sầm Từ cụp mắt xuống, Tần Huân không nhìn thấy ánh mắt cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui của cô.
Là niềm vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469861/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.