Dễ ngửi, dễ chịu.
Những lúc Tần Huân đến câu lạc bộ Môn thường ít khi hút thuốc, nên mùi thuốc lá trên người anh rất nhạt.
Thấy Thang Đồ nhìn chằm chằm với vẻ khó hiểu, bấy giờ Sầm Từ mới nhận ra mình đang thất thần, cô bước lên quan sát cẩn thận bức tường.
Theo hướng Tân Huân chỉ, đúng là có dấu vết, rất mờ, nhưng rõ ràng đây là dấu chân.
Nhìn kích thước của nó, đúng thật là dấu chân của đàn ông, qua dấu chân có thể khẳng định người đàn ông này không đi giày thể thao, vậy thì hẳn là giày da rồi.
Dương Tiểu Đào nói, người đàn ông đó ăn mặc khá nghiêm túc.
Dù dấu chân trên tường không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra không chỉ có một, theo dấu chân nhìn lên trên cao, có thể lờ mờ thấy dấu chân thứ hai, thứ ba...
Có lẽ lúc ấy để giày kẻ lạ dính cả tuyết và bùn, bây giờ tuyết tan, chỉ còn lại bùn, vì vậy mới xuất hiện dấu chân mờ nhạt này.
Tần Huân suy nghĩ một lát, giơ tay ra hiệu cho hai người họ nói: “Nếu xem xét khoảng cách giữa các dấu chân, thì Dương Tiểu Đào đã nói đúng, có người giẫm lên tường đi từng bước một.” Thang Đồ hết sức kinh hãi.
Tần Huân trở lại cửa sổ sân trước một lần nữa theo những gì mà Dương Tiểu Đào kể, ngoài cửa sổ lúc này tuyết đã tan, muốn tìm dấu chân người là điều không thể, hơn nữa cửa sổ rất rộng, Dương Tiểu Đào cũng không kể hai tay của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469858/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.