Còn nữa, điều quan trọng nhất là, bệnh án của Trạm Tiểu Dã đã qua tay câu lạc bộ Môn, dù Thang Đồ không phải là bác sĩ chữa trị cho Trạm Tiểu Dã, nhưng cô vẫn có thể phối hợp giải quyết một vài vấn đề cơ bản, đây cũng là việc cô nên làm.
Sau đó Thang Đồ cười nói: “Nếu anh cảm thấy ngại, vậy mời tôi ăn sáng đi.” Thật ra Bùi Lục không có thói quen ăn sáng, không phải vì anh không muốn ăn, mà là vì không có thời gian, có lúc điều tra một vụ án Bùi Lục phải thức trắng đến tận nửa đêm hôm sau, chỉ được chợp mắt một lúc, đánh răng, rửa mặt rồi tiếp tục theo dõi, hai bữa cơm cũng ăn vội vã, nói chi đến việc ngồi xuống từ từ ăn.
Vậy nên lời đề nghị của Thang Đồ khiến anh do dự, Bùi Lục muốn tranh thủ thời gian thẩm vấn Trạm Xương...
Thang Đồ thấy anh tỏ ra lưỡng lự, liền vội nói: “Không sao, không sao, nếu anh bận thì để ngày khác.”
Cô nói thế ngược lại còn làm Bùi Lục cảm thấy ngại hơn, trong lòng anh thầm mắng mình làm cao, lại khiến con gái người ta phải nhường.
Anh nở nụ cười gượng gạo: “Đi thôi, muốn ăn gì cứ gọi tùy ý.” Quán ăn sáng ở thành phố Nam rất nhiều, kiểu truyền thống, kiểu hiện đại đều có, đồ ăn miền Nam, miền Bắc cũng không thiếu.
Bình thường bữa sáng Thang Đồ ăn không nhiều, nhưng vẫn phải ăn một chút, hầu như đều tự nướng bánh mỳ, uống thêm tách cà phê ở nhà, nhưng với điều kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469850/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.