Từng tiếng, từng tiếng, rất kiên nhẫn.
Cuối cùng Tần Huân tỉnh lại từ trong màn đêm mênh mang, nhưng trước mắt anh lúc này vẫn là một khoảng không đen sì, giống như anh từ bóng đêm này bước sang bóng đêm khác.
Kỳ lạ hơn nữa là, dù không thấy rõ, Tần Huân cũng biết là ai đang gọi anh.
Anh khẽ hỏi: Là em sao? Cô ấy nói: Đúng thế, Tần Huân, cuối cùng hai ta cũng gặp nhau rồi.
Giọng nói cô gái rất dễ nghe, như gió xuân rót vào tai, dịu dàng, có phần lành lạnh, nhưng làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Anh hỏi cô ấy: Những năm qua em đã đi đâu? Cô ấy im lặng rất lâu mới trả lời: Em cũng không biết.
Không biết? Đúng thế, không biết, hình như em vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó.
Tìm kiếm thứ gì? Cô đáp: Có lẽ, em đang tìm chính mình.
Tần Huân không hiểu ý cô ấy, mà dường như cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng xoa đôi mắt anh, anh cảm thấy ngón tay cô mảnh khảnh, lành lạnh, làm anh đau lòng.
Cô ấy nói: Anh vẫn y hệt như trong tưởng tượng của em.
Thật sao? Nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn rõ cô trông như thế nào.
Tần Huân, anh biết không, em thích anh, vẫn luôn rất thích anh.
Khi đau khổ nhất em đã gặp được anh, đó đúng là phúc đức ba đời của em.
Trước mặt anh, cô khẽ khàng thủ thỉ, rõ ràng là một câu nói đầy tình cảm quyến luyến, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469849/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.