“Cô chính là Sầm Từ, bác sĩ điều trị của Tiểu Dã?” Trạm Xương nhìn cô với vẻ mặt cáu kỉnh.
“Đúng.” Sầm Từ bước lên đối mặt với ánh mắt soi mói của ông ta.
Trạm Xương nheo mắt: “Một bác sĩ tâm lý dính nhiều tai tiếng không hay, tôi cũng chẳng hy vọng gì ở cô, nhưng mẹ Tiểu Dã cứ khăng khăng phải là cô mới được, nên tôi đành cho phép cô tiếp tục điều trị cho Tiểu Dã.
Nhưng cô nên nhớ những gì tôi đã nói trước đó, nếu tình trạng của Tiểu Dã lại xấu đi, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô.” Sầm Từ gác một tay lên tay vịn cầu thang, nét mặt lạnh nhạt.
Rõ ràng Trạm Xương này rất coi thường cô, cũng không muốn phí lời với cô, nên nói xong ông ta lướt qua cô đi thẳng lên tầng.
Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí, không phải mùi trên người mẹ Trạm Tiểu Dã.
Còn cả dấu son đỏ trên cổ áo xộc xệch.
Mẹ Tiểu Dã vẫn đang ngồi im trên ghế sô pha, không còn quan tâm tới chuyện dấu son môi trên cổ áo Trạm Xương nữa, có lẽ do ngại Sầm Từ còn đang ở đây, nhưng vẫn không thể kìm nén được nỗi uất ức trong lòng, nên cúi thấp đầu khóc thút thít.
Không hiểu sao trong lòng Sầm Từ bức bối, như bị tảng đá đè nặng.
Cô biết mình không nên như thế, nghề bác sĩ tâm lý này, tuy trông như người trong cuộc, nhưng phải luôn giữ vững lý trí và sự tỉnh táo, hay nói cách khác, phải giống như một người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469795/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.