Có một người đứng ở cửa.
Hóa ra là Trạm Tiểu Dã.
Không biết cậu ta đã dậy từ lúc nào, và đã đứng ở cửa bao lâu rồi.
Cậu ta che miệng cười, như thể đang bắt gặp một chuyện thú vị.
Thấy Sầm Từ đã phát hiện ra mình, Trạm Tiểu Dã bèn thả tay xuống đi vào trong, khóe môi vẫn còn vương nụ cười.
Sầm Từ thầm thở hắt ra, nhưng cô không thể hiểu, rõ ràng chỉ là Trạm Tiểu Dã thôi, tại sao ban nãy cô lại cảm thấy lạnh sống lưng? Dường như người đứng ở cửa ban nãy không phải là cậu ta, mà là một người xa lạ.
Cô quan sát Trạm Tiểu Dã đang đi tới, tuy cậu ta cười, nhưng cảm xúc thể hiện trong mắt khác hẳn lúc bình thường, nửa như suy tư, nửa như trêu đùa.
Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất, Trạm Tiểu Dã lại quay về với vẻ thường ngày khi gặp cô: “Bác sĩ Sầm đến rồi à, cũng không thấy ai gọi tôi.” Sầm Từ không cất tấm ảnh, mà thoải mái đặt nó lên album: “Không sao, tôi đang xem album ảnh, không ngờ thời gian cũng trôi qua nhanh quá.
Nghe nói dạo này cậu hay thấy buồn ngủ?” “Không có gì đâu, vì chờ chị nên hơi chán, đâm ra tôi mới ngủ quên mất.” Trạm Tiểu Dã nói rồi cụp mắt xuống, mím môi mỉm cười: “Trong album có gì đáng xem ư? Đều là hình tôi hồi bé, trông xấu lắm.” “Đâu có?” Sầm Từ mỉm cười: “Tiểu Dã là cậu bé đẹp trai, hồi bé cũng thế.” Nghe vậy Trạm Tiểu Dã nhướng mày: “Thế ư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469794/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.