Sầm Từ rút tay mình ra khỏi tay Tần Huân, lầm bầm : "Ai nói không có ai bầu bạn cùng, Thang Đồ là hàng xóm của tôi đấy." Tần Huân mỉm cười: "Chân." Sao có thể để anh làm vậy được? Sầm Từ muốn tự làm.
Tần Huân lúc này ấn nhẹ cô xuống, rồi ngồi bên cạnh, tiện tay kéo chân cô đặt lên đùi mình.
Tư thế này quả thật... Cô không muốn, định rút chận về, nào ngờ bị anh giữ lại.
“Tôi ăn thịt được cô chắc?” Tần Huân bất lực nói.
Sầm Từ không cử động, nếu cô cứ từ chối thì có vẻ không được hay cho lắm.
Vết thương ở chân Sầm Từ không nông không sâu.
Đây là nhận định về vết thương mà Thang Đồ dành cho cô, không sâu không nông có nghĩa là không nghiêm trọng đến mức phải bó bột, nhưng cũng không nhẹ đến mức không cần khâu.
Cả thảy, Sầm Từ phải khâu tám mũi, thật ra còn nặng hơn vết thương ở cánh tay.
Lúc Tần Huân thay thuốc Sầm Từ không dám nhìn, chỉ cụp mắt xuống.
Tần Huân thấy vậy thì khẽ nói: “Kĩ thuật khâu của bác sĩ được đấy.” Sầm Từ lúc này mới nhìn lướt qua.
Sau đó thì cảm thấy đau nhói.
“Chắc sẽ để lại sẹo.” Cô thở dài.
Vị trí của vết thương khá dễ nhìn, bởi gần mắt cá chân, một khi để lại sẹo, nếu trời lạnh thì không sao, nhưng vào mùa hè thì không giấu nổi.
Tần Huân cười nói: “Cô gái yêu cái đẹp.” Tay anh nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô, ngưa ngứa, khiến cô có cảm giác như có luồng nhiệt chạy qua làn da.
Cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/1021294/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.