Trời còn chưa sáng, nhà nào gặp phải chuyện này mà không sợ hãi? Dù rõ ràng biết người nhà mình có vấn đề về tâm thần.
Dương Tiểu Đào nói chuyện này qua điện thoại với Sầm Từ: "Nghe mẹ Tiểu Dã nói, lúc ấy Tiểu Dã rì rầm lẩm bẩm, cứ như đang thì thầm nói chuyện với ai đấy.
Chuyện này cũng quá dọa người mà, nửa đêm nửa hôm còn cầm dao.
Hồi trước Tiểu Dã tới đây, em thấy cậu ấy vẫn bình thường mà.” Tình trạng thần kinh của Trạm Tiểu Dã vẫn luôn ổn định, ít nhất trong thời gian Sầm Từ tiếp nhận ca bệnh cho đến trước khi xảy ra chuyện.
Mỗi lần cậu ta đề cập đến một “tôi” khác của chính mình, cô vẫn có thể kiểm soát được tình hình.
Cho đến hiện tại, tình trạng này của Trạm Tiểu Dã trước giờ chưa từng xảy ra.
Sầm Từ không vội gọi cậu ta, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
Khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ra cả cơ thể cậu ta đang run nhẹ.
Cậu ta cúi gằm đầu xuống, miệng đúng là đang lẩm nhẩm gì đó.
Giọng nói quá nhỏ, cô đành ghé tai để nghe.
Cô nghe thấy Trạm Tiểu Dã đang nói: “Nó đến rồi, nó đến rồi...” “Tiểu Dã.” Sầm Từ vỗ nhẹ cậu ta.
Trạm Tiểu Dã ngẩng phắt đầu lên, nét mặt đầy sợ hãi.
Nhìn thấy Sầm Từ liền ôm chầm lấy cô, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy: “Bác sĩ Sâm, tôi...
tôi phải làm sao đây? Nó muốn giết tôi, nó muốn giết tôi!” Sầm Từ nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu ta: “Cậu nói từ từ thôi.” Mất một lúc Trạm Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/1021292/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.