Với tiêu chí 'địch bất động ta bất động, địch có động ta liền chạy'. Yến Nhi tự nhủ với bản thân nếu có ai muốn hỏi kĩ về chuyện của cô và Nam thì sẽ giả vờ buồn tủi để không phải nhắc đến nữa.
Một ngày nữa lại trôi qua. Tiếng gà gáy báo sáng vang lên từng đợt. Cả ngày hôm qua Yến Nhi đã ngủ rất nhiều nên sáng nay cô dậy đã từ sớm.
Khung cảnh sáng sớm nơi làng quê rất bình yên. Có tiếng gà gáy, có tiếng chim kêu, và cả tiếng lá xào xạc va vào nhau trên những nhành cây do cơn gió xuân thổi khẽ.Tuy đã là tháng 3 nhưng trời vẫn còn se se lạnh. lúc này dù đã 6 giờ sáng nhưng mặt trời vẫn bị che khuất bởi những tầng mây.
Yến Nhi đưa tay lên khễ cào cào mái tóc dài của mình vài cái rồi buộc tùy ý sau đầu. Cô cầm lấy cái chổi lúa ở góc sân lên bắt đầu quét sân. Sân nhà cô được lát bằng những viên gạch vuông đỏ. Hồi còn bé cô rất thích đi chân trần, dẫm lên những viên gạch vuông ấy, chạy nhảy tung tăng.
Yến Nhi quét sân xong xuôi đâu đó liền tháo đôi dép đang đi trên chân ra, dạo vài vòng quanh sân. Cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân truyền đến khiến cô cười thích thú. Đã bao lâu rồi cái cảm giác trong trẻo vô lo này cô mới được cảm nhận vậy nhỉ!
"Trời vẫn còn lạnh mà sao đi chân đất thế con?" Bà Liên đứng ở cửa nhìn ra sân hỏi.
"Hì hì con chỉ dạo xíu thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-ma-me-don-than-di-den-dinh-cao/3648095/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.