Chương trước
Chương sau
Triệu Ngọc Hoa gần đây không có động tĩnh gì, nhưng có vẻ như chuyện Vĩ Thiên là con trai của Cao Luân. Trong đầu bà ta dần có những tính toán riêng của mình. Bà ta muốn mình có mối quan hệ thân thiết với Cao gia, muốn một bước lên trời.

Nếu như mình đã không có duyên với Hàn gia, vậy thì bây giờ là Cao gia vậy! Dù sao thì con mình cũng đã sinh một đứa cháu đích tôn cho nhà họ rồi, mình không tin là họ không ưu ái cho con gái của mình.

Bà ta đến nhà tìm gặp An Nhi thương lượng.

"Bây giờ con và Cao Luân đã làm hoà rồi, tại sao lại không dọn đến Cao gia ở luôn đi!"

An Nhi khó xử nói.

"Thật ra mẹ anh ấy vừa mất cách đây không lâu, bây giờ con dọn đến thì không tiện lắm!"

Bà ta nghe xong lập tức phấn khởi cả lên, sắc mặt vui vẻ nói.

"Vậy thì quá tốt rồi, con không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng nữa, một bước lên làm thiếu phu nhân của Cao gia luôn!"

An Nhi vừa nghe đã biết mẹ mình lại có âm mưu trong đầu, chẳng lẽ bà ta sống cả đời này chỉ để âm mưu tính toán thôi hay sao?

An Nhi nhìn bà ta nhíu mày.

"Mẹ lại muốn mưu tính chuyện gì nữa đây?"

"Mưu tính? Mẹ làm mấy chuyện này không phải đều là vì con hay sao? Năm xưa cũng là vì con nên mẹ mới phải khiến mẹ của Lâm Hinh Ly ra đi sớm một bước. Mẹ"...

Triệu Ngọc Hoa vừa nhận ra bản thân mình đã lỡ lời chuyện gì đó, bà ta trố mắt ra rồi lập tức im bặt. Còn An Nhi, cô đã nghe được bà ta nhắc đến mẹ của Hinh Ly, dần trở nên biến sắc. Cô đi đến ngồi gần bà ta, hỏi cho ra lẽ.

"Mẹ vừa nói cái gì? Chuyện của mẹ chị Hinh Ly là thế nào?"

Bà ta lảng tránh cái nhìn của cô, ấp a ấp úng.

"Mẹ... mẹ có nói cái gì đâu?"

"Mẹ rõ ràng vừa nhắc đến dì ấy? Rốt cuộc chuyện là thế nào mẹ mau nói đi!"

"Không có gì mà! Mẹ phải về rồi mẹ đi đây!"

Triệu Ngọc Hoa nói rồi lập tức lấy túi xách bỏ đi về, bà ta vừa đi vừa sợ hãi trong lòng. Quả nhiên, mẹ của Hinh Ly qua đời là có nguyên nhân khác.

Không thể để chuyện này bị bại lộ được. Mình đã che dấu chuyện này suốt bao nhiêu năm qua rồi, mình không thể nào để bí mật này bị phát hiện được. Lâm Hinh Ly và ông ấy nhất định sẽ không tha cho mình.

Mọi chuyện phải nhớ lại từ ba mươi mấys năm trước, khi đó Triệu Ngọc Hoa và mẹ của Hinh Ly tên là Cao Vĩnh Nhàn, họ đều là bạn thân của nhau. Tình bạn của họ vốn dĩ vô cùng khắn khít và bền chặt, cho đến khi Vĩnh Nhàn có người yêu, đó là Lâm lão gia.

Ban đầu Triệu Ngọc Hoa rất ủng hộ bọn họ, còn chúc mừng họ mong họ sớm tổ chức đám cưới. Nhưng thời gian lâu dài, bà ta nhìn thấy sự ân cần và dịu dàng mà Lâm lão gia dành cho Vĩnh Nhàn, dần trở nên ghen tị. Ngày nào bà ta cũng đến nhà Vĩnh Nhàn chơi, nấu món chè hạt sen mà cô ấy thích. Cô lại không biết rằng, đó lại chính là nguồn cơn dẫn đến cái chết của mình.

"Vĩnh Nhàn! Cậu mau ăn đi!"

"Cảm ơn cậu! Chè này thật sự rất ngon!"

Triệu Ngọc Hoa không hề có ý định phá hoại hôn lễ mà vẫn để họ kết hôn. Bà ta vẫn giữ quan hệ tốt với Vĩnh Nhàn. Thời gian sau, Vĩnh Nhàn mang thai Hinh Ly, bà ta vẫn mang chè đến tẩm bổ nhưng lại không hề hạ độc trong đó. Bà ta muốn Hinh Ly được sinh ra khoẻ mạnh bình an, muốn cô sau này sẽ trở thành công cụ sai khiến của mình. Chỉ là cô quá mạnh mẽ và không dễ đối phó như bà ta nghĩ.

Sau khi sinh Hinh Ly, bà ta lại tiếp tục đến chăm sóc Vĩnh Nhàn trong thời gian Lâm lão gia đi công tác. Trong những chén chè mà Vĩnh Nhàn đã ăn, thật ra còn có một nguyên liệu khác đó là thạch tín. Bà ta mỗi ngày đều cho một ít thạch tín vào chè, không để Vĩnh Nhàn chết ngay mà phải chết từ từ trong đau đớn. Vậy mà đến khi chết đi, Vĩnh Nhàn vẫn không biết được người hại mình lại chính là bạn thân nhất của mình. Bà ta diễn tròn vai là một người bạn tốt, một người an ủi Lâm lão gia trong suốt khoảng thời gian lo hậu sự của Vĩnh Nhàn.



Còn có một sự thật động trời khác nữa, Lâm An Nhi vốn dĩ không phải con của bà ta và chồng trước, cô chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi từ khi mới vài tháng tuổi. So với Hinh Ly, cô còn đáng thương hơn thế gấp trăm lần. Mọi thứ đều nằm trong sự suy tính của Triệu Ngọc Hoa, từ việc hại chết bà Vĩnh Nhàn mẹ của Hinh Ly, gây hiềm khích giữa cô và An Nhi. Bây giờ, bà ta muốn An Nhi làm quân cờ để mình chiếm hết tài sản của Cao gia.

Thật là một người phụ nữ thâm độc...

....

An Nhi ở nhà lo lắng bất an, cảm thấy mẹ mình dường như đang giấu giếm một bí mật gì đó. Cô trở nên bất an lắm, lỡ như đúng là vậy, vậy thì mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn nhiều rồi.

"An Nhi? An Nhi?"

Cô cũng quên mất mình đang trong bữa cơm trưa với Cao Luân, cứ ngồi suy nghĩ mãi về câu nói của mẹ mình. Anh gọi mấy tiếng cô mới giật mình.

"Dạ?"

"Em nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Anh vừa hỏi vừa gấp thêm thức ăn vào chén của cô, An Nhi vốn không thể nói chuyện này ra, vậy nên chỉ đành tìm cớ khác.

"Không có gì! Chỉ là...cảm thấy vẫn không quen với chuyện mình ngồi ăn chung như thế này!"

"Anh xin lỗi! Là anh không biết trân trọng em".

"Đừng nói như vậy. Bây giờ được sống cùng anh, đó đã là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em rồi!"

...

Vĩnh Nhàn ơi Vĩnh Nhàn! Tôi vốn nghĩ tình bạn của chúng ta sẽ không có gì chia cắt được. Là do cô, là do cô mà ra cả. Vậy nên dù có chết thì cô cũng không trách tôi được. Chắc là cô sẽ bất ngờ lắm, khi người hại chết cô lại là tôi nhỉ?

Triệu Ngọc Hoa đứng trước mộ của mẹ Hinh Ly, trên tay còn cầm bó hoa ly trắng. Bà ta đến viếng thăm, nhưng thực chất là để mỉa mai một người đã chết.

"Cô đi một mình như vậy chắc là cũng buồn lắm! Chi bằng...để tôi đưa con gái của cô đi cùng!"

Bà ta nở nụ cười nham hiểm, chậm rãi đặt bó hoa xuống rồi rời đi vội.

Vừa đi chưa bao lâu thì Thiếu Phong và Hinh Ly mang hoa đến. Cô nhìn thấy bóng dáng bà ta từ xa, nhưng không nhận ra được vì bà ta đi quá nhanh.

"Đi thôi em!"

Vì anh giục nên cô cũng không để ý đến. Khi bọn họ đến mộ thì đã thấy có một bó hoa tươi, dường như là có người mới viếng. Hinh Ly hoài nghi hỏi.

"Đây...là hoa của ai vậy?"

Nhưng Thiếu Phong không hề nghĩ rằng người đó là Triệu Ngọc Hoa, anh chỉ vừa sắp xếp trái cây ra đĩa vừa nói.

"Chắc là ba đến đó!"

Trong lòng cô có một cảm giác bất an lạ thường, lại nhớ đến bóng dáng của người phụ nữ đó. Cô thở dài, cố gắng không nghĩ đến nữa rồi lại cùng chồng lau dọn ngôi mộ.

Đã bao nhiêu lâu rồi cô không đến thăm mộ mẹ mình, hình ảnh bà vẫn luôn nở nụ cười rạng ngời ở đó. Hinh Ly ngồi xuống trước mộ, cầm khăn lau sạch phần trước mộ của mẹ mình. Đương lúc cô vừa chuẩn bị đặt bó hoa hồng trắng cạnh bó hoa ly thì cứ như có một chuyện tâm linh xảy ra. Bó hoa ly ấy rõ ràng cũng khá nhiều hoa bên trong, nhưng chỉ một cơn gió nhẹ thổi đến đã thổi bay nó đi.

"Có chuyện gì vậy?"

Tâm trạng cô lại trở nên hoang mang hơn trước.Cô nhìn vào di ảnh trên mộ mẹ mình.



Mẹ? Mẹ đang muốn nói cho con biết chuyện gì đó có phải không mẹ? Có phải...nó có liên quan đến người đã tặng bó hoa này không? Có phải...là người phụ nữ kia hay không mẹ?

Thiếu Phong nhìn thấy trời đang chuyển mây đen, dường như sắp có mưa rồi. Anh đỡ Hinh Ly đứng dậy rồi nhẹ nhàng bảo.

"Sắp mưa rồi! Mình về thôi!"

Hinh Ly gật đầu đồng ý cùng anh rời đi, nhưng trong đầu vẫn không thôi nghĩ về bó hoa ấy và người phụ nữ kia. Cô không biết rằng đó có phải của bà ta hay không? Lại càng không biết rằng bà ta là ai? Nhưng rõ ràng cô cảm nhận được, mẹ cô đang muốn gửi gắm chuyện gì đó khi bó hoa ly bị cuốn bay đi.

Rốt cuộc thì đó là chuyện gì chứ? Mẹ...mẹ định nói với con chuyện gì vậy?

...

Đêm đó cô cứ trằn trọc không tài nào ngủ được. Vừa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình đang đứng ở trước mộ của mẹ mình, vẫn là chiếc váy ban sáng cô đã mặc, nhưng Thiếu Phong không đi cùng cô. Khoảnh khắc cô vừa đặt bó hoa hồng trắng xuống là lúc giọng của mẹ cô vang lên.

"Hinh Ly! Con phải cẩn thận! Phải thật cẩn thận!"

Cô nghe thấy giọng của mẹ mình lập tức đứng dậy tìm kiếm khắp nơi.

"Mẹ ơi! Mẹ đang ở đâu vậy? Mẹ ơi!"

Giọng nói ấy vẫn vang văng vẳng bên tai cô.

"Hinh Ly! Chạy mau đi! Chạy đi! Bà ta đến rồi!"

"Hinh Ly! Con mau chạy đi!"

Âm thanh ấy càng lúc càng hối thúc giục giã, giọng nói như đang vô cùng hoảng sợ. Cô đã nhìn thấy bóng dáng mẹ mình mờ ảo hiện ra trước mắt. Nhưng trái với sự mừng rõ của cô, mẹ cô lại vô cùng hoảng hốt, cứ liên tục bảo cô mau chạy đi.

"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?"

"Chạy đi! Đừng qua đây! Chạy mau!"

Hinh Ly vừa định lao đến ôm mẹ thì Triệu Ngọc Hoa bỗng nhiên xuất hiện ngay trước tầm mắt, trên mặt dính đầy máu tươi, tay còn cầm một con dao dính máu. Bà ta nhìn cô đầy sự căm hận, hét lên.

"Chết đi!"

"Áhhh!"

Hinh Ly giật mình ngồi dậy, trán toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt xanh xao sợ hãi không còn chút thần sắc. Cô thở hỗn hển. Thiếu Phong nghe thấy cô hét lên thì vội vàng ngồi dậy.

"Có chuyện gì vậy em?"

Cô sợ đến toàn thân run rẩy ôm chầm lấy anh, anh cũng không biết cô đã mơ thấy gì. Nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô sợ hãi đến như vậy, đó thật sự là một ác mộng kinh hoàng.

Anh ôm chặt lấy cô, vỗ vai trấn an.

"Đừng sợ! Đừng sợ nữa! Chỉ là mơ thôi!"

"Có anh đây rồi! Đừng sợ nữa!"

Triệu Ngọc Hoa? Tại sao? Tại sao mẹ lại nói như vậy? Tại sao mẹ lại muốn mình tránh xa bà ta? Tại sao lại bảo mình mau chạy đi? Rốt cuộc bà ta còn muốn làm gì mình nữa đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.