Edit: Mimi
*****
Lục Ly rất hiểu bà Lục, hắn biết bà ở nơi nào, và như thế hắn có thể “vô tình” gặp bà sớm hơn lúc trước.
Thay đổi một sự kiện có khiến tương lai bị ảnh hưởng hay không, Lục Ly chẳng quan tâm. Hắn chưa bao giờ để ý tương lai sẽ ra sao, mà chỉ cần người hắn quan tâm có thể sống tốt.
Bà Lục mới chín mươi tuổi, so với tuổi thọ trung bình ở thời đại Tinh tế thì vẫn là rất trẻ, nhưng sao bà lại già yếu như vậy? Bởi vì trên hành tinh hoang không có đủ trang thiết bị khám chữa bệnh, cơ thể bà không được chăm sóc, nên mới già nhanh hơn, chín mươi đã thành ra có tuổi.
Năm đó nhóc Lục Ly không hiểu chuyện, hiện giờ Lục Ly lại biết rất rõ ràng.
Hắn muốn đưa bà Lục tới Liên bang sớm, như thế ít nhất bà cũng có thể sống tới hai trăm tuổi.
Nhanh chóng rời khỏi hành tinh hoang, hắn cũng có thể nhìn thấy Tạ Kiến Vi sớm hơn.
Rốt cuộc nhà họ Tạ gặp phải chuyện gì, hắn có thể tự mình đi thám thính.
Về phần làm sao rời đi?
Đương nhiên là có cách.
Lục Ly ở trên hành tinh hoang thêm một tháng, cuối cùng cũng tìm được tung tích của bà Lục.
Cụ già nhìn thấy đứa nhỏ, vẫn bật ra một tiếng cảm thán đầy kinh hãi như năm nào: “Nhóc con… Thế mà con còn sống!”
Lục Ly khẽ cong khóe miệng lên, trong lòng chính là ngàn vạn lời cảm khái.
Nếu không có bà Lục, hắn đã chết từ lâu, có thể nhìn thấy người thân thiết nhất một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-nguyen-soai-dong-loat-doi-ly-hon/734928/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.