Edit: Mimi
*****
Cái tên này kích thích Livre rất nhiều. Hắn vươn tay xách cổ thiếu niên Lục Ly lên. “Nhắc lại một lần nữa.”
“Lục Ly.” Mặt thiếu niên hoàn toàn không đổi sắc. Dù đang bị vây trong tình cảnh chật vật, song cậu ta vẫn cứ lộ vẻ thong dong, tựa như có bị Livre giết chết cũng không hề sợ hãi.
“Hai người đang làm gì?” Cạnh cửa truyền đến một giọng nói đầy kinh ngạc.
Livre thả Lục Ly ra.
Tạ Kiến Vi hơi bất an, nhanh chân bước tới: “Livre, anh…”
“Tôi đi đây.” Livre cứng nhắc xoay người, sau đó lập tức rời đi không hề quay đầu nhìn lại.
Tạ Kiến Vi sững sờ tại trận.
Từ lúc cả hai quen biết cho tới nay, Livre chưa bao giờ dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế để nói chuyện với anh.
Rốt cuộc là làm sao?
“Khụ…” Tiếng họ nhẹ vì khó chịu của Lục Ly khiến Tạ Kiến Vi bừng tỉnh. Anh vội vàng đi về phía đối phương, giúp cậu ta vỗ vỗ lưng, lại hỏi, “Có ổn không?”
Lục Ly nắm tay anh, nhíu mày, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Không việc gì.”
Miệng thì bảo thế, nhưng trên cổ cậu ta đã hiện rõ năm dấu ngón tay.
Tạ Kiến Vi đau lòng một trận, cố ý giải thích: “Cậu đừng nóng giận, anh ấy…”
“Tôi không sao cả.” Lục Ly mỉm cười với Tạ Kiến Vi, nói, “Anh đừng trách hắn, có lẽ hắn sợ tôi cướp mất anh.”
Tạ Kiến Vi nhìn nụ cười đầy miễn cưỡng trên môi của Lục Ly, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn không gì sánh được.
Anh không thể nói rõ đây là cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-nguyen-soai-dong-loat-doi-ly-hon/734888/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.