*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MÀ ĐÁNG SỢ NHẤT LÀ GÌ BIẾT KHÔNG?
Con drakon này là lại là thứ đẹp đẽ nhất mà Annabeth từng thấy kể từ khi bước chân vào Tartarus. Lớp da của nó lốm đốm vàng và lá cây, lấp lánh như những đốm nắng len lỏi qua các táng cây rừng. Đôi mắt bò sát xanh màu xanh thẫm, đúng sắc màu Annabeth thích nhất (giống hệt màu mắt Percy). Khi nó phồng mang lên, Annabeth không thể cưỡng được suy nghĩ rằng đây là con quái vật ngầu nhất, oai hùng nhất, tuyệt vời nhất trong khi nó thì sắp sửa giết cô đến nơi rồi.
Con quái phải dài cỡ một chiếc tàu điện ngầm chứ không ít. Cái móng vuốt to lớn lún sâu vào bùn khi nó trườn đi, chiếc đuôi dài vụt qua vụt lại. Con drakon phun phì phì từng tia độc xanh thẫm, nung chảy nền đất rong rêu và đốt cháy mấy vũng hắc ín xung quanh, không khí nồng nặc mùi nhựa thông và gừng tươi. Con quái này còn thơm nữa chứ. Nó không có cánh, như hầu hết các drakon khác, dài hơn, trông giống rắn hơn là rồng, và lúc này, nó trông có vẻ đói.
“Bob,” Annabeth nói, “chúng ta đang đối đầu với con gì vậy?”
“Drakon xứ Maeonia,” Bob nói. “Đến từ Maeonia.”
Thông tin hữu ích ghê. Annabeth mà đủ sức nhấc cây chổi của hắn lên thì dám cô gõ vào đầu Bob mấy cái lắm. “Có cách nào giết nó không?”
“Chúng ta?” Bob nói. “Không.”
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/3171561/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.