*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ANNABETH NGÃ LÊN GÃ TITAN THỨ HAI theo đúng nghĩa đen.
Từ khi tiến vào vùng tối, họ cảm giác thấy như mình đã lê lết hằng tiếng đồng hồ, dựa vào ánh sáng từ lưỡi kiếm Đồng Thiên Thai của Percy, và Bob, người phát quang mờ mờ trong bóng tối như một thể loại thiên thần lao công khùng điên nào đó.
Tầm nhìn của Annabeth chỉ độ khoảng mét rưỡi trước mặt. Lạ thay, Vùng đất Đen Tối lại khiến cô nhớ đến nơi cha cô sinh sống, San Francisco— vào những buổi chiều mùa hè khi lớp sương mù ùa vào đặc quánh, lạnh giá và ẩm ướt, nuốt chửng lấy Pacific Heights. Chỉ khác ở chỗ trong Tartarus này, màn sương là mực.
Đá tảng lù lù xuất hiện từ mọi hướng. Hang hốc cứ hiện ra dưới chân còn Annabeth thì phải vất vả lắm mới tránh được không bị trượt chân ngã xuống. Có vài tiếng gầm âm vang trong bóng tối, nhưng Annabeth không thể xác định được chúng xuất phát từ đâu. Chỉ có một điều cô chắc chắn đó là địa hình vẫn dốc thoai thoải.
Đi xuống có vẻ như là phương hướng duy nhất ở Tartarus. Nếu Annabeth bước lùi về sau dù chỉ một bước, cô liền cảm thấy mệt mỏi và nặng nề, như thể trọng lực tự tăng lên để khiến cô nản lòng vậy. Nếu giả sử nguyên cái hố lồng chảo này là cơ thể của Tartarus, thì Annabeth có một linh cảm xấu rằng họ đang hướng thẳng xuống cổ họng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/3171529/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.