*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHÍN NGÀY.
Trong lúc rơi xuống, Annabeth nghĩ về Hesiod, nhà thơ Hy Lạp cổ, người đã nói rằng mất chín ngày để rơi từ mặt đất xuống Tartarus.
Cô hy vọng rằng Hesiod đã nhầm. Cô đã mất cảm nhận về thời gian, cô và Percy đã rơi bao lâu rồi nhỉ? Vài giờ? Một ngày? Cô cảm thấy như là vô tận vậy. Họ đã nắm tay nhau từ lúc rớt xuống cái hố đó. Còn bây giờ, Percy đã kéo cô lại, ôm chặt cô trong khi cả hai rơi xuống khoảng tối vô cùng tận.
Gió rít bên tai Annabeth. Không khí ngày càng nóng và ẩm, như thể họ đang lao thẳng xuống họng một con rồng siêu-khổng-lồ vậy. Cái mắt cá chân mới gãy của cô rung lên đau đớn, mặc dù cô không chắc nó có còn được quấn trong mạng nhện hay không nữa.
Mụ quái vật Arachne chết tiệt đó. Mặc dù bị bẫy trong chính ‘tác phẩm’ của mình, ăn cả cái ô tô vào đầu và rơi thẳng xuống Tartarus, con mụ nhện độc vẫn trả thù được. Bằng một cách nào đó, dây tơ của mụ đã quấn vào chân Annabeth, kéo cô xuống vực cùng với Percy.
Annabeth không thể tưởng tượng được rằng Arachne vẫn sống, đâu đấy bên dưới họ trong cái bóng tối vô cùng tận này. Thực sự, cô không muốn đụng mặt con quái vật đó khi xuống tới đáy vực. Về mặt tích cực, cứ cho là có tồn tại một cái đáy vực đi, Annabeth và Percy chắc chắn sẽ bị cú va chạm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/103845/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.