Lòng Phùng Thư Thanh dấy lên dự cảm không lành: “Không biết cái gì?”
“Phùng thị đã bị bán đấu giá rồi.”
“Cái gì?” Phùng Thư Thanh suýt nữa tức đến ngất đi. Nhớ ra mình mới bình phục không lâu, bà ta vội vàng ổn định tâm trạng: "Cô mau nói rõ cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”
Từ miệng Tiểu Trần, Phùng Thư Thanh mới biết Thiên Nhạn không chỉ bán đi Phùng thị mà còn bán hết cả những tài sản cố định đã được chuyển sang tên cô.
Phùng Thư Thanh ngây ngốc bước ra khỏi tòa nhà, một cơn gió lạnh thổi qua khiến bà ta tỉnh táo lại. Bây giờ bà ta chỉ còn lại tiền dưỡng lão và nơi ở.
Sự chênh lệch như vậy, bà ta làm sao có thể chịu đựng được.
Sau này gặp lại những người trong giới, bà ta làm sao có thể ngẩng đầu lên được? Bà ta luôn cao ngạo, nghĩ đến những ánh mắt chế giễu của những người đó, cả người khó chịu.
Nhớ ra tất cả những điều này đều do Phùng Thiên Nhạn ban cho, bà ta vội vàng gọi điện thoại qua. Cũng thật trùng hợp, Thiên Nhạn vừa hay có thời gian rảnh, đã bắt máy cuộc gọi này.
“Phùng Thiên Nhạn, tại sao mày lại bán hết cả công ty và những tài sản cố định đó đi?”
Đặc biệt là công ty!
Những tài sản cố định kia có nhiều đến đâu cũng không bằng công ty. Đó chẳng qua chỉ là bà ta chuyển cho Phùng Thiên Nhạn để an lòng đối phương, cho rằng đối phương vốn dĩ không quan tâm đến những thứ đó. Đến lúc đó tiếp quản những thứ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4902311/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.