Cô mà không làm chút gì thì có lỗi với sự toan tính trăm phương ngàn kế của đối phương quá.
“Bà Phùng, bà thật sự muốn giao hết tài sản cho tôi sao?” Thiên Nhạn hỏi một cách rất nghiêm túc.
Phùng Thư Thanh sững sờ rồi khẳng định chắc nịch: “Đương nhiên.”
“Vậy thì nhanh chóng làm thủ tục sang tên đi.” Thiên Nhạn nhìn bộ dạng của Phùng Thư Thanh: "Bà không phải cảm thấy tiêu tiền mới có thể yên tâm sao? Sao nào, còn có ý kiến gì khác à?”
“Không có, mẹ sẽ gọi thư ký ngày mai đến.” Phùng Thư Thanh suy nghĩ kỹ lại, không cảm thấy có gì không ổn.
Phùng Thiên Nhạn dù sao cũng là con gái bà ta, thành tựu trong y học của đối phương khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Giao Phùng thị cho cô tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đợi bà ta khỏi bệnh, Phùng Thiên Nhạn cũng không thể nào quản lý công ty, vẫn phải đến tay bà ta.
Người ngoài biết Phùng Thiên Nhạn quan tâm đến Phùng thị, Phùng thị sẽ không còn gian nan như vậy nữa, bà ta còn có thể nhân cơ hội phát triển Phùng thị hơn nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phùng Thư Thanh vui vẻ hẳn lên.
Thành tựu hiện tại của Phùng Thiên Nhạn,vốn dĩ không thể nào quan tâm đến Phùng thị. Đối phương trước đây đã không quan tâm, bây giờ cũng không thể nào quan tâm.
Thiên Nhạn không phá vỡ giấc mộng đẹp của đối phương, chờ tài sản được chuyển sang tên mình.
Thiên Nhạn nghiên cứu bệnh tình của Phùng Thư Thanh, ngày hôm sau thư ký đã đến với việc bận rộn sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4902310/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.