Chỉ là bây giờ tâm thái của cô đã có chút thay đổi, ánh mắt nhìn Trình Hoài tràn đầy sự cổ vũ.
Nếu đối phương có thể làm cô biết thích là gì, đó cũng là bản lĩnh của cậu.
Tính ra cô đã độc thân mấy vạn năm, nếu thật sự xuất hiện một người có bản lĩnh như vậy, cô sẽ phá lệ tuyển một hoàng phu.
Chỉ là nếu người này xuất hiện ở thế giới nhỏ, cô nhất thời thật sự khó xử, không dễ dàng tách linh hồn về được.
Trình Hoài không hiểu, ánh mắt cổ vũ này là sao? Là cổ vũ cậu chăm chỉ học tập, tương lai trở thành một người có ích sao?
Điều này cậu đương nhiên sẽ nỗ lực. Người mình thích cổ vũ như vậy, cậu lại càng phải nỗ lực hơn!
“Nhân lúc chưa khai giảng, chúng ta đi mua sách đi.” Thiên Nhạn nói.
Trình Hoài im lặng đi bên cạnh cô: “Được.”
Học tập có thể ở bên nhau cũng không tệ. Biết đâu người khác còn hiểu lầm họ là một đôi, sẽ không ai đến theo đuổi cô nữa.
Mắt Trình Hoài sáng lên, đúng vậy, sau này chỉ cần cô có thời gian rảnh, cậu sẽ đến tìm cô để bổ túc ngoại ngữ.
Trở lại với Ân Thái Lâm đang ngơ ngác trong quán cà phê, sau khi Thiên Nhạn cúp điện thoại, ông ta liền nhận được cuộc gọi từ Phùng Thư Thanh.
Biểu cảm ông ta không tốt nhưng cũng cố bắt máy, liền nghe thấy giọng Phùng Thư Thanh truyền ra: “Ân Thái Lâm, ông cứ chờ đấy.”
“Phùng Thư Thanh, nếu đã bày ra cả rồi, vậy bà cũng chờ xem.”
Thiên Nhạn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4902303/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.