Hai cha con ngồi vào bàn ăn, im lặng không nói, không động đũa, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với Thiên Nhạn đang ăn uống không chút khách khí.
Trong lòng Phùng Thư Thanh, Ôn Sầm vừa đẹp trai, học giỏi, nói chuyện dễ nghe, tính cách lại tốt, vô cùng hoàn hảo, có thể làm bà nở mày nở mặt.
Bình thường Ôn Sầm luôn tươi cười, nhưng tối nay rõ ràng là không ổn.
“Tiểu Sầm, sao không ăn cơm?”
Nghe Phùng Thư Thanh hỏi, biểu cảm của Ôn Sầm thay đổi, cuối cùng kéo tay Ôn Hàm Thư: “Cha, chúng ta đi đi, nơi này không chứa chấp chúng ta.”
“Dì Phùng, con cũng muốn luôn gọi dì là mẹ, nhưng dù sao con cũng không phải con ruột của dì. Nơi này, vốn dĩ cũng không phải nhà của con.” Sắc mặt Ôn Sầm trắng bệch: "Tiếp tục ở lại đây, con và cha chỉ làm người ta chướng mắt, còn khiến người ta cảm thấy chúng con đang cản trở tình mẹ con của dì và Thiên Nhạn.”
“Tự nhiên sao lại nói những lời này?” Phùng Thư Thanh rất hài lòng với gia đình hiện tại, điều duy nhất không tốt là bà có một đứa con gái vô dụng, luôn làm bà mất mặt.
Bà cái gì cũng muốn hơn người, làm tốt nhất, sao lại có thể có một đứa con gái kém cỏi như vậy? Một chút cũng không di truyền gen của bà.
“Thư Thanh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Anh sợ cứ ở lại thế này, con trai bị người ta đ.á.n.h c.h.ế.t lúc nào không hay.” Ôn Hàm Thư lúc này nói rất dứt khoát: "Thử hỏi những năm gần đây anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798241/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.