Dưới sự khuyên nhủ hết lời của Phùng Thư Thanh, Ôn Hàm Thư cuối cùng cũng nói ra vị trí của mình. Phùng Thư Thanh lập tức ra khỏi nhà, đi đón Ôn Hàm Thư về.
Nơi Ôn Hàm Thư ở không xa, khoảng nửa giờ sau, hai người đã về đến nhà.
“Em đi gọi nó.”
Phùng Thư Thanh đi đến cửa phòng Thiên Nhạn, gõ cửa: “Ra đây.”
Thiên Nhạn đang tu luyện nội công, nghe thấy tiếng động liền vội vàng dừng lại, mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp.
“Xuống lầu nói chuyện.”
Thiên Nhạn theo xuống lầu, lúc này cô không cảm nhận được bất kỳ tình thương nào từ Phùng Thư Thanh.
“Xin lỗi chú Ôn của con đi.” Phùng Thư Thanh không hỏi tại sao, bởi bà vốn đã hiểu rõ đứa con gái tính tình tồi tệ này của mình. Ôn Hàm Thư là một người ôn hòa như vậy mà còn bị tức đến mức không muốn về nhà, rõ ràng là lỗi của cô.
Thiên Nhạn thản nhiên ngồi xuống sofa: “Tại sao?”
Phùng Thư Thanh bị bộ dạng lười nhác của cô làm cho tức giận: “Hôm nay con làm chuyện tốt quá nhỉ, trước mặt bao nhiêu người bài xích chú Ôn của con, nói đủ lời không hay, con không nghĩ đến hậu quả sao? Dù sao chú ấy cũng là cha dượng của con, con không tôn trọng chú ấy như vậy, không nên xin lỗi à?”
“Cứ tưởng con có thể thông qua một tháng trải nghiệm ở nông thôn mà hiểu chuyện hơn một chút, không ngờ lại càng không nghe lời hơn trước.”
“Sao mẹ lại có đứa con gái mất mặt như con chứ.” Dù bà phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798240/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.