Trình Hoài không ngờ có một ngày, cậu lại bị một cô bé từ thành phố đến cõng xuống núi.
Bây giờ cậu đã bị đối phương vác trên vai, sắc trời tối sầm đã che đi vẻ mặt không tự nhiên của cậu. Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, lần đầu tiên mất mặt như vậy.
"Cô khỏe thật."
Thiên Nhạn: "Cũng tàm tạm, vác một mình cậu thì vẫn không thành vấn đề."
Trình Hoài: Đâu phải là không thành vấn đề, mình thấy nhẹ nhàng như không, vác thêm một người nữa cũng được.
Mọi người hiểu lầm về con nhà thành phố sâu sắc quá, người ta còn khỏe hơn cả con nhà nông thôn ấy chứ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Thật ra… chương trình này không tốt lắm, tôi không cho rằng các cô rất kém cỏi, cũng không cần phải thông qua chương trình này để cải tạo." Một lúc lâu sau, Trình Hoài nói: "Mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình, đó là điều rất quý giá."
Thiên Nhạn ngạc nhiên: "Cậu là học sinh giỏi phải không?"
"Cũng coi như là vậy."
"Hơn hẳn những kẻ ngu ngốc chỉ biết cầm máy quay phim bừa, cắt ghép bừa."
Trình Hoài: "Cô biết chương trình này là thế nào, tại sao cô còn đến?"
"Trước đây không biết, bị người ta lừa." Thiên Nhạn nói theo những gì nguyên chủ đã trải qua. Nguyên chủ chính là bị Ôn Sầm lừa, thuyết phục rằng sau khi qua chương trình cải tạo này, sẽ có thể được mẹ mình nhìn bằng con mắt khác.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798205/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.