“Hôm nay cũng là đến nhắc nhở cô, chuyện Cố Kinh Khuê đã nộp học phí cho cô, để sau này khi biết chân tướng cô sẽ không cảm thấy mình bị vẩn đục, bị tiền tài ăn mòn. Với tính cách coi tiền tài như rác của cô, chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện như vậy.”
Thiên Nhạn đi rồi.
Lam Nhã Chân nhìn chiếc ô tô lao đi, nắm chặt những món đồ trong tay. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Cố Kinh Khuê: “Anh Cố, em trả lại mấy thứ này cho anh đi.”
“Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là đột nhiên phát hiện chúng rất quý giá.”
“Chúng ta chỉ là bạn bè, anh tặng quà quý giá như vậy, em hổ thẹn không dám nhận, hơn nữa nếu bị người khác phát hiện, không biết sẽ bị nói ra nói vào thế nào.”
Cố Kinh Khuê sốt ruột hỏi đã xảy ra chuyện gì, hỏi mãi Lam Nhã Chân mới nói chuyện đã gặp Thiên Nhạn.
Thiên Nhạn vừa về đến nhà, Cố Kinh Khuê đã chờ ở cổng lớn, vẻ mặt phẫn nộ. Anh chặn trước mặt Thiên Nhạn, mở miệng liền chất vấn cô có phải đã đi bắt nạt Lam Nhã Chân không.
Thiên Nhạn nắm lấy cổ tay Cố Kinh Khuê, một chân đá vào khuỷu chân anh, nháy mắt đã khống chế được anh. Cố Kinh Khuê đau đến kêu “A” một tiếng.
“Cố Kinh Khuê, đầu óc anh có vấn đề không vậy, thật muốn tìm cho anh một bác sĩ khoa não.” Thiên Nhạn vỗ hai cái vào đầu Cố Kinh Khuê, vỗ vừa mạnh vừa tàn nhẫn, suýt nữa đã làm Cố Kinh Khuê khóc.
Nghĩ dù sao cũng không đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798091/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.