Vẻ mặt Lam Nhã Chân khó coi, lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ lập tức bảo anh Cố đi rút lại học phí.”
“Học phí của trường trung học Đằng Lan một khi đã nộp là không thể rút lại.” Thiên Nhạn vạch trần: "Cô nên biết điều đó.”
“Sao tôi có thể biết được.” Lam Nhã Chân theo bản năng phản bác, thấy vẻ mặt cười như không cười của Thiên Nhạn, trong lòng càng lúc càng không ổn.
“Trước đây cô đã từng phàn nàn với tôi, nói học phí đắt quá, lại không thể rút lại, thật sự rất lừa đảo, cô quên rồi sao?” Thiên Nhạn giúp Lam Nhã Chân hồi tưởng lại một chút quá khứ, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn chút huyết sắc, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách, tôi không phải loại người như vậy. Gần đây đầu óc rất loạn, tôi đã quên mất những chuyện đó.” Lam Nhã Chân tiếp tục nói, cũng không biết là nói cho Thiên Nhạn nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Lúc này Thiên Nhạn lại đi đến trước mặt cô ta, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng tay trên cổ tay cô ta.
Nhìn thấy cái này, Thiên Nhạn không khỏi cười: “Mùa đông, lộ cổ tay ra không lạnh sao?”
Chỗ nào cũng không lộ ra, cố tình lại để lộ vị trí cổ tay trái, cổ tay nhỏ nhắn vô cùng trắng nõn, phối với chiếc vòng tay đó thật đúng là có chút đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798090/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.