Trường trung học Đằng Lan hoặc là thu nhận học sinh nhà giàu, hoặc là thu nhận học sinh xuất sắc có thành tích nổi bật.
Thiên Nhạn nhớ lại những kỳ thi tiếp theo của Lam Nhã Chân đều không như ý, thành tích học tập từ vị trí dẫn đầu dần dần tụt xuống nhóm trung bình-yếu. Trường trung học Đằng Lan không làm từ thiện, không phải học sinh giỏi hàng đầu thì phải đóng học phí kếch xù.
Nhưng có sự tồn tại của Cố Kinh Khuê, sau này thành tích của Lam Nhã Chân tụt dốc vẫn được giữ lại.
“Đến lúc đó thành tích không đạt tiêu chuẩn, đừng khóc lóc làm anh trai tôi giúp cô nộp học phí. Hai mươi mấy vạn không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa còn có các loại chi phí lớn nhỏ khác, số tiền đó người bình thường phải kiếm trong nhiều năm.”
Thiên Nhạn cho rằng dù đối phương thành tích không đạt tiêu chuẩn, Cố Kinh Khuê có nguyện ý giúp đỡ, Lam Nhã Chân nhớ lại ánh mắt trào phúng hôm nay cũng sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.
Lam Nhã Chân lần nào nhận đồ của Cố Kinh Khuê mà không phải từ chối đủ điều, cuối cùng bị Cố Kinh Khuê ép nhận, trông rất không tình nguyện? Cũng chỉ có đầu óc Cố Kinh Khuê hỏng rồi, đổi lại là một người như Khổng Ngọc, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra nội tâm Lam Nhã Chân vô cùng coi trọng vật chất. Vẻ ngoài ngụy trang của cô ta chẳng qua chỉ là để duy trì lòng tự trọng đáng thương và sự thanh cao của mình.
“Thiên Nhạn, cậu cho rằng tôi đến tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798078/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.