“Kéo cô ta ra ngoài, không cho phép cô ta xuất hiện trong tầm mắt của anh trai tôi.” Thiên Nhạn nói với hai vệ sĩ phía sau.
“Thiên Nhạn, cậu không thể như vậy!!”
Lam Nhã Chân la lớn bị hai vệ sĩ xốc lên. Một y tá đi qua nhắc nhở: “Phiền tiểu thư không nên la hét om sòm, sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi.”
“Cô bé đó có bệnh không vậy, cứ lải nhải.”
“Thật là, ồn muốn chết.”
“Tôi còn định khiếu nại, cả buổi sáng không biết đang nói cái gì kỳ kỳ quái quái, giống như phim truyền hình, ồn ào đến mức mẹ tôi cũng không ngủ được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Nhã Chân đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Các người còn muốn làm gì?” Lam Nhã Chân thấy hai vệ sĩ không có ý định rời đi, mà lại đứng ở chỗ râm mát nhìn chằm chằm vào cô.
Hai vệ sĩ không để ý đến cô, giống như hai người gỗ.
“Tôi muốn gặp anh Cố, có gì sai sao? Thiên Nhạn quá đáng, chả trách anh Cố cứ vì cô ấy mà nổi giận.”
Hai vệ sĩ trợn trắng mắt, thật biết tự suy diễn. Nếu không phải cô ta ảnh hưởng đến việc hồi phục của anh trai cô chủ, cô chủ có thèm để ý đến cô ta không? “Nhạn Nhạn, không cần phải như vậy.” Cố Kinh Khuê nằm trên giường bệnh mặt đầy bất đắc dĩ: "Nhã Chân chỉ là quá lo lắng cho anh, muốn đến xem thôi.”
Thiên Nhạn gọt táo, tốc độ gọt táo vô cùng nhanh, vỏ táo gọt xuống rất mỏng. Cố Kinh Khuê phát hiện em gái mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798076/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.