Tôi nói muốn đào một con kênh thật dài, vươn xa về phía Bắc.
“Trong con kênh ấy, có nước không?” em hỏi.
“Khi em ra đi, con kênh tự nhiên sẽ chở đầy nước mắt” tôi đáp.
“Con kênh ấy đào tới tận đâu?” em lại hỏi.
“Em đến đâu, kênh sẽ chạy theo đến đó.”
“Vậy em sẽ không đi xa quá, bằng không anh đào kênh chắc sẽ rất mệt.”
“Đào kênh không hề mệt, chỉ có con kênh mới mệt thôi. Vì nó phải chở đầy bao nỗi nhớ nhung.”
Tôi nhìn về phương Bắc, tưởng tượng trong đầu xem con kênh ấy nên dài chừng nào.
Nhưng vươn tầm mắt ra điểm tận cùng của con kênh ấy, vẫn không sao nhìn thấy nó ở nơi đâu.
Một thoáng ngẩn ngơ, nước mắt đã rơi.
-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ
Người đẹp số 6 nhất định rất thích ngắm cảnh hoa chuông nở rộ, vì sau ngày đầu tiên của mùa xuân, buổi chiều ngày thứ hai và thứ ba của mùa xuân, tôi và nàng vẫn đi ngắm hoa chuông cùng nhau.
Chúng tôi thả bộ chầm chậm giữa biển hoa vàng trên đường dành cho người đi bộ, mệt thì ngồi xuống gốc cây. Sang đến ngày thứ ba của mùa xuân, hoa chuông trên đường Đông Phong đã rụng gần hết, dưới đất phủ đầy hoa vàng, như thể những cơn sóng ngày xuân.
“Hoa sắp rụng hết rồi.” giọng Người đẹp số 6 thoáng lộ vẻ lưu luyến.
“Ừ. Nhưng vẫn còn một nơi có thể ngắm được, nếu bạn không ngại, mình có thể đưa bạn đến đó.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-va-ho-nuoc/2791844/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.