Tôi bước nhanh vào tiệm cà phê như đã hẹn trước với mẹ. Nhìn quanh một vòng, không gian quán khá yên tĩnh, chỉ lác đác vài sinh viên, học sinh học bài, nói chuyện tán gẫu. Lia mắt một hồi, tôi mới để ý ở hàng góc trong cùng hướng ra cửa sổ, là một bóng dáng người phụ nữ quen thuộc từ lâu đã không gặp.
Mẹ cũng không khác quá nhiều so với lúc trước, chỉ là mẹ nuôi mái tóc dài hơn, mẹ nhìn tự tin và vui vẻ mặc váy hoa nhí cộng thêm nét trẻ trung, yêu đời. Dáng vẻ của mẹ đang lật dở từng trang sách, mắt chốc chốc lại nhìn ra phía cửa chính khiến tôi khá buồn cười, định xem khi nào mẹ mới tìm được tôi. Cuối cùng, mẹ cũng đã nhìn thấy tôi rồi.
"Gái nhà ai mà xinh vậy ta! Con đến hơi trễ do không để ý thời gian, xin lỗi vì đã để cô gái xinh đẹp ngồi đợi lâu như vậy."
"Cái con bé này, mẹ cũng vừa mới tới thôi, định đợi con đến thì gọi nước sau. À em ơi, cho bàn này một ly nước cam và một ly trà nhài nhé!" Mẹ nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt mềm mỏng đầy dịu dàng. Nếu là tôi của năm 14, 15 tuổi, chắc hẳn sẽ không bao giờ nghĩ mẹ có đôi mắt cười đẹp như vậy.
"Mẹ còn nhớ con thích trà nhài à?" Tôi thử hỏi, một phần cũng bất ngờ vì bản thân chưa từng chia sẻ cho mẹ chuyện sở thích.
"Sao mà không biết được, mẹ còn biết cái thằng nhóc mà suốt năm lớp 9 mua cho con trà nhài nữa kìa. Mẹ nghe giờ cái thằng đó học lớp 12 trường con đúng không? Còn yêu nhau không đó?"
Tôi ngẩn người một lúc lâu, chẳng biết mẹ đào được thông tin thời tiền sử này ở đâu.
"Mẹ nghe ở đâu vậy? Với lại... cái anh đó... con không có thích nữa."
"Vậy hả... Mẹ lại nói chuyện không đâu nhỉ?" Mẹ nhìn xuống mặt bàn, móng tay được sơn viền bây giờ lại bị mẹ lo lắng cậy đi.
Nhìn vậy, tôi mới hiểu ra chuyện vừa rồi khiến mẹ áy náy như thế nào. Tôi đành xoa nhẹ mu bàn tay mẹ, cùng lúc đó, đồ uống cũng được mang ra.
Nhưng chưa uống được ngụm nước đầu tiên, mẹ đã hỏi.
"Bố con có ổn không?"
"Ổn mẹ ạ."
"Chưa tìm được nửa kia của đời mình à?" Mẹ cười mỉm, mở giọng đùa giỡn.
"Không ạ, bố bảo mỗi người đều có mỗi cách yêu khác nhau, có người yêu vì bù đắp quá khứ, có người yêu để chìm đắm trong cách yêu người khác, có người yêu chỉ vì trách nhiệm phải làm tròn. Có lẽ đó là lí do tại sao ta lại yêu nhiều người, chính vì tình yêu dạy cho ta bài học, trải nghiệm, bồi đắp cảm xúc."
Tới đây tôi dừng một lát rồi để ý cảm xúc của mẹ, nhưng mẹ vẫn như thế, vẫn im lặng nghe tôi nói.
"Nhưng với bố, bố nói cuộc đời bố yêu mẹ một lần là đủ, tình yêu của mẹ đủ cho bố cả cuộc đời chẳng cần yêu thêm một ai."
Nghe xong, hai mẹ con tôi im lặng một lúc lâu. Lát sau mẹ mới nói nhỏ với tôi sẽ vào nhà vệ sinh một lát. Trong lúc mẹ rời khỏi bàn, tôi có để ý đến ốp lưng điện thoại của mẹ. Là hình vẽ nhân vật chú gấu nhỏ mà hồi nhỏ tôi thường hay xem, câu chuyện về chú gấu anh hùng luôn giúp đỡ bạn bè, mọi người xung quanh. Thường cuối các tập phim, chú gấu sẽ cùng bạn bè của mình hát vang câu điệp khúc kèm giai điệu vui tươi.
"Biến đi, biến đi, biến đi cơn đau âm ỉ. Biến đi, biến đi, biến đi suy nghĩ xấu xa. Biến đi, biến đi, biến đi những kẻ độc ác dám làm tổn hại người ta yêu. Biến đi, biến đi, làm ơn hãy biến đi cho thế gian này trong xanh."
Hồi nhỏ, mẹ hay trách tôi sao hay thích coi phim động vật đấm nhau, còn bảo với tôi tạo hình con gấu xấu quắc với nhạc nền dở ẹc. Vậy mà bây giờ lại lấy hình vẽ tôi vẽ chú gấu khi bé in lên ốp điện thoại.
Ôi trời, mắt tôi có dấu hiệu cần đi vệ sinh giống mẹ.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi cứ ting ting liên hồi, có vẻ là từ một người gửi đến. Như dự đoán, người gửi là anh bạn cả ngày không thèm chào tôi một cái. Liếc mắt nhìn màn hình đang tràn ngập tin nhắn của cậu ấy, tôi mặc kệ coi như chưa thấy gì.
Nhưng điện thoại vẫn cứ rung lên những tin nhắn gửi tới, hình như Hải Minh muốn lấy lí do làm nũng khiến máy tôi nổ tung. Thấy thế, tôi mới gửi đoạn hội thoại đầy tính "thiếu nữ nhẹ nhàng" cho cậu ấy.
"Dạ mình đang bận việc nên không thể đi la cà ăn chơi với bạn được. Có gì tối nay tao video call cho."
Khoảng một phút sau, Hải Minh cũng gửi lại cuộc hội thoại.
"Mắt nàng lại mít ướt à? Mau nói hàng ghế nàng đang ngồi, ta đã đến tiệm cà phê nàng lui đến."
Tôi nghĩ rằng cậu ấy chỉ đùa nên cũng chỉ nói lại.
"Tớ đang ngồi ở hàng trong cùng kế cửa sổ, tớ ngồi quay lưng với cửa đấy. Mong cậu sẽ không nhận nhầm mình với ai khác."
Vừa mới gửi đoạn hội thoại chưa đầy năm giây, bên tai tôi lại vang lên giọng nói khe khẽ.
"Tớ tìm được cậu rồi, Hạ An ạ."
"Con chó! Mày đến đây làm gì?" Tôi hoảng hốt, cảm thấy mình đang mơ giấc mơ không thực.
"Thì... đến nói chuyện với mày, cả ngày nay chưa nói cho nhau nghe nửa chữ nào."
"Không phải nãy giờ voice cho nhau nghe sao?"
"Nghe đó không đủ." Cậu ấy còn bày đủ trò với khuôn mặt chó con nũng nịu, khiến ai nghe xong đều muốn vả mặt mình mấy cái vì thấy có lỗi vô cùng.
Không đợi tôi nói câu nào, Minh đã thắc mắc hỏi.
"Mày gọi hai ly nước đặt hai bên phía bàn. Bộ có người đi cùng à?"
"À... thì..."
Trong khoảnh khắc Minh nghi ngờ nhìn tôi như đang tra hỏi vấn đáp, mẹ tôi cũng vừa trong nhà vệ sinh bước ra thấy cảnh tượng này. Cả ba chúng tôi đơ như tượng nhìn nhau lát lâu, Hải Minh còn húc nhẹ vào tay tôi hỏi nhỏ.
"Ai vậy mày? Mày quen hả?"
"Mẹ tao."
Ánh mắt Minh nhìn tôi nửa bất ngờ nửa oán hận, mấy giây sau lại quay ngoắt thái độ như chong chóng.
"Dạ con chào cô, con là Hải Minh bằng tuổi với Hạ An nhà mình ạ."
"À... Cô là mẹ con bé..."
Khi mẹ bước vào ghế ngồi rồi nhìn thẳng Hải Minh, tay cậu ấy đang nắm tay tôi ở dưới bàn còn đổ mồ hôi nhiều hơn lúc mới tỏ tình. Thấy thằng nhóc khi nãy còn lên giọng trêu chọc còn giờ đang dưới cơ tôi, lòng tôi hả dạ vô cùng.
"Cậu ấy là người yêu con, cậu ấy cùng lớp, đạt được nhiều huy chương và giải thưởng Toán và Lý, tính tình cũng tốt, thỉnh thoảng có thói xấu nhưng có thể hạn chế được. Lúc trước có qua nhà ra mắt với bố."
Nghe đến câu cuối, nét mặt căng thẳng của mẹ như được giãn ra, cách nói chuyện cũng không còn cứng nhắc như ban nãy.
"Hình như cô có biết cháu từ lâu rồi, cháu là con của cô Anh Đào viết tiểu thuyết đúng không? Cô là bạn thân từ nhỏ của cô ấy, cũng biết cháu từ lúc sinh ra."
"Dạ vâng, có vẻ may mắn lắm chúng ta mới gặp nhau cô nhỉ?" Nhìn nét mặt vui cười của cậu ấy, ai ngờ dưới bàn cậu ấy lại siết tay tôi lại đầy mạnh bạo, mồ hôi thì ướt đẫm tay tôi.
"Cô lại không biết hai đứa quen nhau, nhưng cô không phải là người quá khắc khe, vả lại hai gia đình cũng có quen biết. Chỉ cần không ảnh hưởng nhiều đến việc học, không vượt mức giới hạn là cũng tốt rồi."
Tôi rụt rè đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt mẹ, khuôn mặt mẹ vẫn bình thường như vậy. Dù đuôi mắt có cong lên hay khóe miệng mẹ cười mỉm lên, tôi vẫn không thấy mẹ có chút gì hài lòng ở Hải Minh.
"Thật ra cô nghĩ thích nhau ở cái tuổi gà bông cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng gì, nhưng cũng cần để ý đến tương lai sau này, mỗi đứa đều sẽ có con đường, ngã hướng riêng. Với lại cô mong hai đứa lúc này vẫn chỉ mới thích nhau, không nên đặt nặng chuyện này lên việc học."
Nghe mẹ nói thế, tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, mắt vội đảo sang Minh cũng không khá hơn mấy, trông như cậu học trò lo lắng chưa học bài mà đã bị giáo viên giảng thuyết về con đường nghề nghiệp.
"Dạ con và An lúc nào cũng hỗ trợ nhau trong việc học, không phải đặt tình cảm mà lấn át mọi thứ đâu ạ. Nhờ bạn mà điểm Văn của con lên nhiều, nói chung là mối quan hệ cộng sinh nhau ạ."
Tôi phì cười, để ý khuôn mặt mẹ đã dãn ra trông thấy, không quá căng thẳng như khi giới thiệu Hải Minh. Dần dần, không khí buổi gặp mặt cũng trở nên thoải mái hơn trước, đôi lúc, Minh còn pha trò hài hước khiến cả tôi à mẹ có vẻ đều cảm thấy vui vẻ so với không khí gượng gạo ban nãy
Đến khi mới ngó xem đồng hồ thì đã điểm gần giờ ăn, cả ba chúng tôi mới bắt đầu chuẩn bị dọn đồ về. Ngay khi đứng lên dọn lại bàn, mẹ đột nhiên hỏi cậu ấy.
"Bao giờ Minh đi du học nhỉ? Nghe mẹ con nói thằng Bảo sang bên ấy trước rồi con bay qua sau."
"Dạ..."
Vừa hỏi dứt câu, mẹ đã không nói gì thêm đã chào tạm biệt tôi rồi quay gót ra ngoài tiệm. Bên ngoài, trời mưa rào nhẹ, có một người đàn ông cao ráo trẻ tuổi cầm ô bước ra từ chiếc ô tô đỗ gần đó, lại gần tiến bên mẹ rồi nghiêng chiếc ô về phía người phụ nữ ấy.
Tôi mới hiểu rằng câu hỏi của mẹ không nhằm mục đích muốn biết được câu trả lời, chỉ là mẹ đã nhìn thấu được chuyện tình cảm của tôi vài phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]