Để ý thì dạo này trời hay mưa rào bất chợt một chốc rồi sẽ tạnh ngay, không hiểu sao tôi lại nghĩ chúng thực sự nhường chỗ cho tia nắng ấm dịu chiếu xuống những vũng nước sóng sánh đầy sắc màu. Chúng thả hết nỗi buồn trôi đi bất chợt chỉ để chờ đợi xem có tia nắng nào ngang qua chiếu ánh sáng xuống, phải chăng khi ấy, chúng mới biết nỗi buồn của chúng cũng đâu xấu xí đến nỗi nào.
Hồi bé mỗi khi được đi dạo sau trời mưa, tôi lúc nào cũng sẽ nhảy lên làm tan các giọt nước để lát sau chúng sẽ hợp lại với nhau, những lúc như thế sẽ có người nói với tôi rằng.
"Bé con à, con có thấy giống như mẹ nghĩ không? Những giọt nước như gia đình chúng ta vậy, dù có sự chia xa hay tan vỡ, đến cuối cùng ta vẫn hàn gắn, quay trở về yêu thương nhau. Vì đấy chính là cái ban đầu vốn có của mỗi người..."
"Mẹ muốn con biết rằng, dù có khó khăn hay thử thách bên ngoài kia khiến con nhùn bước. Những lúc như thế hãy quay đầu lại nhé, gia đình luôn đợi con, cho dù con nghĩ điều đó là bất khả thi..."
"Mẹ xin lỗi, mẹ yêu con..."
Mẹ không phải lúc nào cũng xấu xa, không phải lúc nào cũng nổi nóng, không phải lúc nào cũng đổ hết tội rồi gây cho tôi những vết thương xấu xí. Khi tôi bị bắt nạt, mẹ la tôi vì không biết tự vệ cho chính đáng, nhưng sau đấy mẹ cũng làm việc với phụ huynh của các bạn ấy. Khi tôi bị họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-boi-giua-bien-ha/3675766/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.