Cú tát này khiến mọi người trong phòng hoảng sợ, Giang Vũ Hi thì sững sờ chết trân tại chỗ, bụm mặt không hé răng.
"Mẹ Giang Vũ Hi!" Cô Lý tiến tới khuyên nhủ: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng đánh em ấy chứ!"
"Từ từ nói? Còn từ từ nói kiểu gì được nữa?" Mẹ Giang tức vô cùng, giơ tay lên định đánh tiếp.
"Mẹ nó à!" Bố Giang bước lên nắm lấy tay mẹ Giang: "Chúng ta làm rõ chuyện này đã, bà đừng vội, phải để Vũ Hi nói xong đã chứ!"
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mẹ Giang rốt cuộc vẫn chừa lại chút mặt mũi cho Giang Vũ Hi, bà hạ tay lạnh lùng nói: "Nói! Kể hết đầu đuôi sự việc và lý do nhanh lên!"
Giang Vũ Hi cúi gằm, không trả lời.
Đợi một lúc cũng không thấy con mình đáp lại, mẹ Giang vừa thẹn vừa giận, thở gấp: "Hôm nay mày mà không nói hết, tao đánh đến khi nào mày chịu nói thì thôi!"
Nói xong bà ta quan sát trái phải, vơ đại một tập hồ sơ trên bàn giáo viên rồi ném thẳng vào mặt Giang Vũ Hi.
Góc nhọn của bìa đập vào trán Giang Vũ Hi, để lại một vệt đỏ rõ ràng.
"Ấy! Ấy! Mẹ nó ơi!"
Thấy vợ còn định tìm đồ vật khác để ném, bố Giang vội che trước người Giang Vũ Hi, nhẹ nhàng nói: "Đừng đánh chứ! Đừng đánh chứ! Đánh con xong bà cũng đau lòng mà?"
Mẹ Giang tức giận: "Ông tránh ra cho tôi!"
Bố Giang lắc đầu, kiên trì nói: "Mẹ nó bớt giận nào, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-truong-trung-hoc-deu-biet-ban-trai-toi/2434988/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.