Hôm đó Lâm Mộc Nhuận gần như cả đêm không ngủ, cậu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, có liên quan đến Hứa Hải Dương, liên quan đến Giang Vũ Hi, cũng liên quan đến vài người khác...
Những ký ức hỗn loạn lồng vào nhau như một bản trình chiếu, lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Ba giờ sáng, Lâm Mộc Nhuận với lấy điện thoại bên gối, mở lịch ra xem. Trên biểu tượng ứng dụng có một dấu chấm nhỏ màu xám, hiển thị có ngày được đánh dấu.
Chủ nhật ngày 20 tháng 11.
Cậu nhìn chằm chằm lịch trên điện thoại một lúc rồi nhấn nút khóa màn hình.
Trình Tùng cứ khò khò không ngừng, Lâm Mộc Nhuận gối đầu lên tiếng ngáy như sấm mà ngủ, mãi đến khi trời gần sáng thì mới bắt đầu mơ màng thiếp đi.
Cậu rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ có những dãy hành lang chìm trong bóng tối, có những giáo viên và bạn học không nhìn rõ mặt mũi, còn có tiếng bàn tán ồn ào bị phóng đại.
"Bố nó chết rồi kìa!" Một đứa trẻ hét lên chói tai.
"Nó không có bố, cũng chẳng có mẹ luôn!"
"Không ai cần nó đâu!"
Tiếng trẻ con nhao nhao ùa đến từ bốn phương tám hướng, mang đến sự ác ý và ngây thơ chưa trải sự đời.
"Chuyện gì đây hả?"
Có giọng nữ nghiêm khắc truyền đến, đám học sinh đang tụ tập xung quanh lập tức tản ra.
"Cô La đến rồi! Cô La đến kìa!"
"Con không sao chứ?" Người phụ nữ ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-truong-trung-hoc-deu-biet-ban-trai-toi/2434986/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.