Chương trước
Chương sau
Mới bước chân ra khỏi quán, Lâm Mộc Nhuận đã bị gió lạnh bất ngờ ập đến làm cho rùng mình, cậu cúi đầu ho khan hai tiếng, cố gắng che miệng mũi sau cổ áo len.

Cậu không ở lại quán trà sữa quá lâu nên hiện vẫn đang là giờ tan học, những học sinh ngoại trú nhanh chóng xách cặp về nhà, sân trường vô cùng đông đúc ồn ào.

Các dãy hành lang chật ních người, Lâm Mộc Nhuận cũng không vội về lớp, cậu bèn đứng dưới sân một lúc.

Chợt có tiếng mèo kêu rất nhỏ truyền đến từ phía sau, Lâm Mộc Nhuận quay đầu, đang định tìm thử thì bị ai đó vỗ vai một cái.

Đó là Tư Bân.

"Tìm gì thế?" Hắn hỏi.

Lâm Mộc Nhuận đáp: "Hình như tôi nghe thấy tiếng mèo kêu." Vừa nói xong thì bụi cây nhân tạo bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh xào xạc, một nhóc mèo mướp nhỏ lao ra, cong chân chạy biến.

Tư Bân nhìn bóng dáng mèo con vọt đi, mỉm cười rồi nói với Lâm Mộc Nhuận: "Lần sau đi đâu nhớ quàng khăn vào nhé."

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Ban nãy chị Ngô Sở Sở tìm tôi, đi hơi vội nên quên đeo khăn."

Tư Bân nhướng mày, hỏi: "Chị ấy muốn gặp cậu à?"

"Ừ, chị ấy đi ăn gần đây, tiện đưa tôi một hộp mứt lê luôn." Lâm Mộc Nhuận đưa lọ mứt cho Tư Bân xem.

Tư Bân nhận lấy, nhìn nhãn hiệu rồi bảo: "Bệnh cảm cúm của cậu vẫn chưa đỡ, đúng là nên ăn nhiều mứt lê cho nhuận phổi, đỡ khô họng."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, nói: "Chị ấy còn mời chúng ta đến ăn cơm cuối năm nay."

Tư Bân trả lọ mứt cho Lâm Mộc Nhuận, hỏi: "Ăn liên hoan tất niên hả?"

"Không." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Chị ấy sắp tái hôn với chồng, định sẽ mời người quen bạn bè đến ăn tiệc."

Tư Bân gật đầu, cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Vậy chờ định ngày xong bọn mình đi chọn quà cho chị ấy nhé."

"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, thấy đám đông trên hành lang và cầu thang đã giảm bớt, Lâm Mộc Nhuận đành chào Tư Bân rồi chuẩn bị lên tầng thu dọn sách vở.

"Cậu nhớ uống thuốc đầy đủ đó." Tư Bân dặn dò.

"Nhớ rồi." Lâm Mộc Nhuận quay đầu lại: "Tôi đi đây, mai gặp."

"Ừm." Tư Bân mỉm cười với cậu: "Mai gặp."

Tiếc là bọn họ đã không thể thực hiện câu mai gặp này, nửa đêm ngày hôm đó, Lâm Mộc Nhuận vốn đang ở tình trạng sốt nhẹ đã lên cơn sốt cao.

Sáng sớm hôm sau, Trình Tùng rời giường như mọi ngày, cậu ta đánh răng rửa mặt xong xuôi hết, khi soạn sách vở mới phát hiện ra đồng phục và cặp sách của Lâm Mộc Nhuận vẫn ở nguyên trên ghế.

Trình Tùng gãi đầu, còn tưởng Lâm Mộc Nhuận ngủ quên nên hô to: "Lâm Mộc Nhuận, dậy thôi nào!"



Lâm Mộc Nhuận không trả lời.

Trình Tùng gọi thêm lần nữa: "Lâm Mộc Nhuận! Sắp muộn học rồi đấy!"

Vẫn không ai đáp lại."

Trình Tùng thấy không ổn, kéo rèm giường Lâm Mộc Nhuận ra thì thấy người cậu đã nóng ran như bị thiêu, mặt đỏ bừng sốt cao mê man, kêu như nào cũng không tỉnh.

Trình Tùng hoảng quá vội gọi cho chủ nhiệm lớp mình,liên lạc với cô Lý của lớp 11-2 rồi đưa Lâm Mộc Nhuận đến bệnh viện.

Cậu ta ngồi trông ở bệnh viện suốt hai tiết học, mãi đến khi mợ Lâm và Lâm Thanh Thanh đến thì mới về trường.

Lâm Mộc Nhuận không hề biết chuyện gì xảy ra, cậu vẫn luôn ở tình trạng sốt cao, cứ mơ mơ màng màng đến mười hai giờ trưa mới dần tỉnh lại.

Sau khi hạ sốt vẫn còn chóng mặt, Lâm Mộc Nhuận mờ mịt chậm rãi mở mắt, thấy trần nhà bệnh viện trắng tinh và bình truyền dịch trên đỉnh đầu.

"Anh tỉnh rồi mẹ ơi!"

Cậu nghe thấy giọng Lâm Thanh Thanh.

"Tỉnh rồi sao? Tỉnh là may rồi." Mợ Lâm tiến tới, đặt tay lên trán cậu để đo nhiệt độ.

"Tốt quá, hạ sốt rồi." Mợ Lâm khẽ thở phào, nhìn gương mặt Lâm Mộc Nhuận, vừa mừng vừa lo: "Nhuận Nhuận này, con hù chết mợ rồi đó! Sao ốm mà lại không nói với người nhà vậy hả?"

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, vội giãy dụa ngồi dậy: "Con xin lỗi mợ."

"Nằm xuống mau." Mợ Lâm đắp lại chăn cho cậu: "Vừa hạ sốt xong thì phải nghỉ ngơi thật tốt chứ."

Lâm Thanh Thanh sáp đến bên giường, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh làm em sợ muốn chết, sốt cao thế sao lại không đến bệnh viện cơ chứ?"

"Thằng bé này đúng là..." Yết hầu mợ Lâm giật giật, cuối cùng vẫn nuốt lại lời định nói, bà nâng tay xoa đầu Lâm Mộc Nhuận, thở dài.

Lâm Mộc Nhuận áy náy rũ mắt, nhẹ giọng lặp lại: "Con xin lỗi..."

"Được rồi, đừng nói nữa, con uống cốc nước ấm đi. Lát nữa cậu con sẽ tới ngay, mợ đi mua cơm cho hai đứa trước nhé, con muốn ăn gì?" Mợ Lâm đưa cốc giữ nhiệt cho Lâm Mộc Nhuận.

Lâm Mộc Nhuận nhận cốc, ngồi dậy uống một hớp nước, nhỏ giọng đáp: "Gì cũng được ạ."

"Thế ăn cháo nhé, mẹ xuống căng tin bệnh viện một lúc, Thanh Thanh ngồi nói chuyện với anh đi con." Nói xong mợ Lâm cầm túi xách ra ngoài.

"Anh nè."

Thấy mẹ đã đi, Lâm Thanh Thanh bây giờ mới nghiêng người qua, nhét điện thoại vào tay Lâm Mộc Nhuận, nói: "Tư Bân nghe nói anh ốm nặng mà lại không liên lạc được với anh, tìm đến cả em rồi đây, anh mau báo một câu cho người ta đi."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, dùng WeChat của Lâm Thanh Thanh nhắn một câu với Tư Bân: "Tư Bân, tôi là Lâm Mộc Nhuận."

Vừa gửi tin nhắn qua, Tư Bân đã gọi điện đến luôn.

Lâm Mộc Nhuận dùng tay không phải truyền dịch ấn nghe máy.

"Alo, Lâm Mộc Nhuận?" Giọng Tư Bân hơi gấp gáp.

"Ừm, tôi đây." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tôi không cầm điện thoại bên người, xin lỗi nhé."

"Tỉnh là tốt rồi." Tư Bân khẽ thở phào, lập tức hỏi: "Tối qua sao cậu không đi viện?"

Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, trả lời: "Tôi tưởng không sao."

"Không sao?" Tư Bân lặp lại.

"Xin lỗi, tôi..." Lâm Mộc Nhuận còn chưa nói xong đã bị Tư Bân cướp lời.

"Nếu không nhờ bạn cùng phòng của cậu thì giờ đã thành có sao rồi đấy." Giọng hắn còn mang theo chút lạnh lùng.

"Sốt cao không phải chuyện nhỏ đâu, nếu chữa trị chậm trễ thì đến người trưởng thành cũng có thể bị tổn thương não đấy." Tư Bân nói xong, dường như cũng nhận ra giọng điệu của mình không ổn lắm, hắn dừng một chút, nói tiếp: "Cậu đang ở bệnh viện nào?"

Lâm Mộc Nhuận không biết mình đang ở đâu, cậu quay đầu, lặng lẽ tìm sự giúp đỡ của Lâm Thanh Thanh.

Lâm Thanh Thanh đứng nghe bọn họ nói chuyện, lông mày giật giật, vội cầm lấy điện thoại: "Cậu tuyệt đối không được đến nhé Tư Bân, bố mẹ tôi cũng ở đây, giờ cậu lại còn đang nóng nảy thế này, nhỡ lát nữa gặp nhau tôi không cản nổi cậu, bị bố mẹ tôi phát hiện thì sao đây?"



"Phát hiện gì cơ?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tư Bân bên kia đầu dây nghe thấy câu hỏi của Lâm Mộc Nhuận, lửa giận chợt tắt ngúm, hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới điều chỉnh về giọng điệu thường ngày: "Xin lỗi, tôi không nên nổi nóng với anh cậu."

"Thế cậu tự nói với anh ấy nhé, tôi không truyền lời hộ đâu." Lâm Thanh Thanh nói xong thì đưa điện thoại cho Lâm Mộc Nhuận: "Cậu ấy đang xin lỗi anh đây."

Lâm Mộc Nhuận khó hiểu nhận điện thoại, mở miệng nói một câu mà giọng đã khàn hơn: "Alo?"

"Này." Tư Bân nghe thấy giọng cậu, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu, tôi không nên nổi nóng với cậu."

"Không sao đâu." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Cậu có đến bệnh viện nữa không?"

"Tạm thời thì chưa." Tư Bân nói: "Tôi chờ cậu ở trường, khi nào về nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé."

"Được." Lâm Mộc Nhuận gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Lâm Thanh Thanh vẫn luôn dựng thẳng tai bên cạnh trở nên thất vọng: "Đùa đấy à! Em chỉ nói mấy câu thôi mà cậu ấy không dám đến thật luôn?"

"Tự nhiên cậu ấy đến bệnh viện làm gì?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Anh ốm nặng, cậu ấy đương nhiên phải đến thăm anh chứ." Lâm Thanh Thanh đáp như đây là lẽ thường.

"Chiều nay cậu ấy còn phải đi học mà." Lâm Mộc Nhuận rũ mắt nói.

"Đi học không phải lý do đâu!" Lâm Thanh Thanh phản bác: "Tí nữa em sẽ bảo bố mẹ về để cậu ấy đến chăm anh."

Lâm Mộc Nhuận không trả lời ngay, cậu xoa bóp cánh tay phải bị tê vì phải truyền dịch, một lát sau mới nói: "Không cần đâu, cậu ấy không có nghĩa vụ phải làm chuyện này."

"Không này không nọ!" Lâm Thanh Thanh phát cáu: "Anh này, đừng bảo em là anh không nhận ra đó nha? Tư Bân thích anh đó!"

Lời cô nàng nói khiến Lâm Mộc Nhuận đơ cả người.

Ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu vào phòng bệnh, ánh lên một vệt vàng nhạt lấp lánh trên sườn mặt thanh tú của Lâm Mộc Nhuận.

"Cậu ấy thích anh mà."

Dường như sợ Lâm Mộc Nhuận không nghe rõ, Lâm Thanh Thanh lặp lại một lần nữa.

"Đừng nói linh tinh." Lâm Mộc Nhuận lấy lại tinh thần, nằm trở về trên giường, nhanh chóng chùm chăn che kín mặt, ngắc ngứ nói: "Anh mệt rồi, ngủ trước đây."

Lâm Thanh Thanh bị phản ứng của cậu chọc cười, lao tới vừa kéo chăn của Lâm Mộc Nhuận vừa hỏi: "Không phải anh xấu hổ đó chứ?"

"Xấu hổ gì thế?"

Đúng lúc này, mợ Lâm mang theo bữa trưa đẩy cửa phòng bệnh tiến vào.

"À, thì là..." Lâm Thanh Thanh vội buông cái tay đang giật chăn ra, chớp chớp mắt rồi bốc phét: "Anh bảo xấu hổ vì để mọi người phải chăm sóc mẹ ạ."

"Có gì mà xấu hổ nhỉ?" Mợ Lâm mỉm cười, đưa đồ ăn trong tay cho Lâm Thanh Thanh: "Gọi anh con dậy ăn trưa nào."

"Anh ngủ rồi ạ." Lâm Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

Mợ Lâm nghi ngờ nhìn thoáng qua Lâm Mộc Nhuận đang chôn mình trong chăn, hạ giọng nói: "Vậy để anh ngủ thêm một lát, con ăn trước đi."

Có thể là do thiếu oxy hoặc là do câu nói của Lâm Thanh Thanh ban nãy, Lâm Mộc Nhuận đang vùi trong bóng tối cảm thấy mặt mình lại nóng lên.

Lâm Thanh Thanh đã nói dối mợ Lâm rồi nên cậu không dám xốc chăn lên nữa, đành im lặng nắm chặt tay trong chăn, nghe mẹ con bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, buồn ngủ lúc nào không hay.

Cậu lặng lẽ ngáp một cái, xoa xoa mu bàn tay nơi chiếc kim còn đang lủng lẳng, nhắm mắt lại.

Lâm Mộc Nhuận bị tiếng túi nhựa cọ vào nhau đánh thức, giấc này cậu ngủ rất lâu, khi tỉnh chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời, các khớp xương cũng rời rạc lỏng lẻo.

Kim đã được rút từ bao giờ, trên mu bàn tay có một miếng dán truyền dịch màu trắng, cảm giác băng dán trên da không dễ chịu mấy, ngón tay Lâm Mộc Nhuận giật giật, muốn gỡ miếng dán đó ra.

Thế nhưng cậu chỉ mới hạ sốt, lại còn ngủ một giấc dài nên cả người đều nhũn ra, ngón tay đã chạm vào góc miếng dán truyền dịch rồi mà vẫn chả bói ra chút sức lực nào.

"Ui, Lâm Mộc Nhuận tỉnh kìa!"



Cậu nhận ra giọng của Dư Thiến Di.

Lâm Mộc Nhuận ló đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy Dư Thiến Di đang ôm một giỏ hoa quả.

Cậu nhìn quanh, phát hiện cậu Lâm mợ Lâm đã đi rồi, ngoài Dư Thiến Di ra, Lý Mộng Lai, Chu Hiên và Lý Thiến cũng đến.

Hình như ý thức được mình gây tiếng động hơi lớn, Dư Thiến Di ngại ngùng cười cười, hỏi: "Xin lỗi nha, mình định mở túi hoa quả trong giỏ, ồn quá làm cậu tỉnh à?"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, ngồi dậy khoác áo: "Tôi ngủ lâu quá, cũng đến lúc phải dậy rồi, mấy cậu đến khi nào thế?"

"Mới thôi." Lý Mộng Lai đáp: "Vừa tan học là bọn này đi luôn."

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu cam ấm áp của hoàng hôn, Lâm Mộc Nhuận nhìn lướt qua đồng hồ treo tường trong phòng bệnh, bây giờ đang là 6 giờ 10, cậu gần như đã ngủ cả một ngày.

Mọi người đặt thuốc thang đã mua ở đầu giường rồi ngồi ở chiếc giường trống bên cạnh.

"Xin lỗi vì đã để các cậu phải lo." Lâm Mộc Nhuận nhẹ giọng nói.

"Ai mà chẳng có lúc ốm yếu chứ." Dư Thiến Di lấy ra một quả cam từ trong giỏ, nhét cho cậu: "Ăn chút hoa quả đi, mẹ mình nói bị ốm thì phải bổ sung thật nhiều vitamin."

"Cảm ơn." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy quả cam.

"Giờ cậu thấy trong người sao rồi? Đã hạ sốt chưa?" Chu Hiên mở lời.

"Đỡ nhiều rồi." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Đã hạ sốt từ sáng."

Chu Hiên gật đầu, nói: "Hôm nay trên lớp không có kiến thức mới, chỉ toàn bài tập thôi, tôi ghi xong hết rồi, chờ cậu khỏe hẳn rồi viết bù cũng không muộn."

Lâm Mộc Nhuận nói cảm ơn.

Các giáo viên ở trường trung học Số 1 đã quen với việc dạy hết kiến thức của cả học kì trước khi thi giữa kì, hai tuần sau khi thi là đã bắt đầu học chương trình của kì sau. Bây giờ mới được một tuần sau khi thi xong, là thời gian nhàn nhã nhất cả học kì, vậy nên Lâm Mộc Nhuận cũng không lo lắng quá vì lỡ bài tập.

"Thấy cậu không sao là bọn mình an tâm rồi." Lý Thiến nói: "Nghe tin cậu ốm thầy Hạ lo lắm, biết bọn mình định đi thăm cậu nên thầy còn nhờ bọn mình báo tin tốt khi về."

"Tư Bân không đi cùng các cậu à?" Lâm Thanh Thanh hỏi.

Đầu óc cô nàng rất nhanh nhạy, biết chắc chắn Tư Bân sẽ không yên lòng về Lâm Mộc Nhuận.

"Cậu ấy...Ban đầu cũng định đi cùng bọn mình đó." Dư Thiến Di do dự nói: "Nhưng anh mình bảo tiết thứ 3 buổi chiều cậu ấy đột nhiên xin nghỉ."

"Xin nghỉ á?" Lâm Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lâm Mộc Nhuận, nghi hoặc nói: "Cậu ấy xin nghỉ làm gì?"

"Ừ đó, còn xin nghỉ tận hai ngày luôn cơ." Dư Thiến Di nghĩ ngợi rồi đáp: "Còn lý do thì...Chẳng ai biết hết, chắc là trong nhà có chuyện gì ấy."

"À! Đúng rồi!" Dư Thiến Di lấy ra một hộp kẹo ngậm trị viêm họng từ trong túi rồi đưa cho Lâm Mộc Nhuận: "Tư Bân nhờ bọn mình đưa cái này cho cậu, nói là bây giờ cậu không ăn kẹo sữa được, nhưng ăn kẹo ngậm họng thì không sao."

Lâm Mộc Nhuận nhận lấy chiếc hộp nhỏ, nói cảm ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.