Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nguyen Angelevil.

Beta: Nhan Tịch, TH

Con dâu đã vào cửa thì có xấu xí đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng. Đến cuối tuần, hai người hai suy nghĩ khác nhau cùng về nhà.

Cố Văn Tư hiếm khi ăn diện thế này. Thay chiếc áo thun cotton "màu hồng nhạt" bị mẹ Tiết ghét bỏ, chọn một chiếc váy màu xanh lam sọc ca-rô, phối với đôi sandal đế thấp, kiểu dáng bảo thủ lại phóng khoáng. Để trông ổn hơn, cô còn đeo thêm vòng cổ ngọc trai mà Du Việt tặng và nhẫn cưới kim cương. Tuy rằng chưa chính thức nhưng cũng không đến mức quá tùy ý.

Cô cứ nghĩ rằng Du Việt sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng rõ ràng anh đã thay quần áo. Sau khi thấy cô bước ra, anh quay trở lại phòng ngủ, cố tình đổi sang một chiếc áo sơ-mi màu xanh nhạt.

"..." Đồ đôi gì đó, khụ, cô tuyệt đối không nghĩ vậy đâu.

Sáng sớm, lúc chim hót thì họ đã lên đường. Cố Văn Tư vốn nghĩ chỉ cần rẽ qua mấy ngã tư là có thể đến nơi rồi. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi khu biệt thự siêu cao cấp. Ai mà biết được hơn nửa giờ trôi qua, xe nhanh chóng đi thẳng một đường rời khỏi trung tâm thành phố. Hai bên đường càng lúc càng ít thấy các tòa nhà, chỉ còn lại chiếc xe ngựa kéo với tiếng hét của người trên xe giữa con đường dài.

"Nhà của tổ tiên tôi ở vùng ngoại ô, người thân ở thành phố đều có nhà riêng, bình thường không có ai ở đó, chỉ khi nào đến ngày họp mặt thì được sử dụng như trung tâm hoạt động của hội người cao tuổi."

"Trước đây, ông già vẫn sống ở nhà, nhưng sau đó mở rộng kinh tế ở ngoại ô, ông ấy cảm thấy không khí không được tốt, cho nên đến một nơi xa hơn tìm một ngôi làng để nghỉ ngơi." Du Việt giải thích.

"Giống như làng "Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn"?" [1]

[1] Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn: nằm trong bài thơ Ẩm tửu kỳ 05 của nhà thơ Đào Uyên Minh. Nghĩa là Hái hoa cúc dưới bờ rào phía đông, nhàn nhã ngắm núi ở phía nam.

Anh mỉm cười, "Cũng không khác lắm."

Xe đi thêm một lúc, Du Việt quay đầu nhìn chiếc hộp trên đầu gối của Cố Văn Tư "Cái gì đây?"

"Là bánh quy tôi làm tối qua."

Anh liếc mắt một chút, mập mờ nói không rõ, "Không cần mang theo đồ gì đâu." Cứ để ở nhà cho anh ăn là được.

Hai tay Cố Văn Tư cẩn thận ôm hộp giấy nhỏ, bên trên còn tỉ mỉ buộc cả ruy băng, "Thế cũng không thể đến tay không được, lỡ như hại anh bị coi thường thì sao?"

Du Việt ngậm miệng không nói gì, Cố Văn Tư hơi chần chừ, "Có giản dị quá không, hay là mua một ít thuốc rượu và thực phẩm chức năng nhỉ?"

"Ông ấy đã bỏ hút thuốc rồi, suốt ngày ngồi ngẩn ở nông thôn, ăn một ít rau dại trên núi, không cần thực phẩm chức năng gì đâu." Du Việt dừng một chút, "Em không cần phải lo lắng gì cả, cứ coi như là ăn một bữa cơm rau dưa bình thường thôi. Đừng suy nghĩ nhiều, có tôi ở đây. "

Mặc dù anh đã nói thế, trong lòng Cố Văn Tư vẫn không yên, như thể sắp sửa phải đối mặt với một chuyện chưa biết rõ lại không thể tưởng tượng được.

Cô đã gặp qua người anh trai cả sáng chói như thần mặt trời Apollo. Cô cũng nên sớm chuẩn bị tâm lý, gia đình của Du Việt chắc chắn không giống gia đình tầm thường...

"Bọn họ, ý tôi là người giúp việc của gia đình anh có khi nào sẽ gọi tôi mợ hai hay nhị thiếu phu nhân gì đó không? Giống trên TV..." Rắc rối nhà giàu như nước biển sâu tận nghìn mét, Cố Văn Tư cúi đầu nắm chặt dây đai an toàn, thấp thỏm trong lòng.

Du Việt đang lái xe nghe vậy ngẩn người, rồi đột nhiên cười lớn.

"Câu hỏi của tôi rất kỳ lạ sao?" Khuôn mặt Cố Văn Tư mặt đỏ thẫm.

Du Việt cười không ngậm được mồm, nghe vậy vội vàng lắc đầu, "Không có gì lạ cả. Nhưng nếu họ thật sự gọi em là thiếu phu nhân, em không thích ư?"

Cố Văn Tư quay đầu nhìn hàng cây vỉa hè rất nhanh chóng lui về phía sau ngoài cửa sổ, không biết nữa. Dù sao tôi đã là vợ của anh.

Sau đó, cô thừa nhận mình đã nghĩ nhiều, ngôi nhà giống như cung điện sang trọng trong tưởng tượng cũng không tồn tại. Nhà ông bà của Du gia là một căn biệt thự đơn sơ dưới chân núi, nhưng so với biệt thự khác của người thường, khoảng sân trong nhà cũng quá rộng.

"Cậu hai đã về ạ." Nhân viên bảo vệ da đen nhẻm, ăn mặc như dân làng đứng trước cửa. Anh ta cúi đầu cung kính mở cửa điều khiển từ xa ra. Trong chớp mắt khi Du Việt lái xe vào, Cố Văn Tư mơ hồ cảm thấy nhân viên bảo vệ lén liếc mắt quan sát cô. Thế nhưng quay đầu nhìn gương chiếu hậu thì rõ ràng anh ta vẫn đang đứng yên cúi đầu.

Chẳng mấy chốc, cô đã bị hai hàng... lúa mì bên đường làm cho kinh ngạc.

Từng vùng từng vùng vàng óng có thể thu hoạch, ngẫu nhiên có một vài "nông dân" đội nón khom lưng cắt lúa mì, sử dụng cách thủ công.

Nhưng thật sự làm sao mà những người đàn ông cường tráng, cao to lực lưỡng; trên tai còn có tai nghe bluetooth có thể là những người nông dân bình thường được?

Khi chạy vào bãi đỗ xe, Cố Văn Tư thấy rõ rằng cách đó không xa có một mảnh đất trống. Một số "nông dân" đang chuyển bông lúa đã thu hoạch, xong việc liền cười ha ha đẩy nhau đấu vật, còn có giao đấu võ thuật.

"Đây là những vệ sĩ được thuê tới, ngày thường thì kiêm chức nông dân." Thấy Cố Văn Tư ló đầu nhìn qua, Du Việt giải thích: "Không chỉ nông dân, khu biệt thự này còn có người làm việc ở trang trại và ngư trường, thợ thủ công không kể nam nữ đều xuất thân là vệ sĩ."

Đúng lúc có một dì béo ôm chậu rửa mặt đi ngang qua, Cố Văn Tư thì thầm hỏi nhỏ bên tai anh: "Dì này cũng là vệ sĩ à, nhìn sơ cũng không giống lắm?"

Du Việt nhìn cô, "Đây chỉ là một dì đầu bếp bình thường thôi."

"..."

Cố Văn Tư không còn biết dùng vẻ mặt gì để trả lời, Du Việt cười mở cửa xe, "Đi thôi."

Anh dùng một tay ôm chặt hộp điểm tâm của Cố Văn Tư, một tay kéo cô đi. Chân anh dài, bước nhanh về phía trước, Cố Văn Tư không rút tay về, thấy gần đó người đến người đi, liền đi theo anh.

Dù sao vẫn phải giả bộ cho ra dáng một cặp đôi.

Biệt thự của ông Du có năm tầng và được trang trí theo phong cách truyền thống của Trung Quốc. Bước đến cửa, đập vào mắt khung cửa cùng đồ nội thất làm bằng gỗ sơn đỏ thẫm. Tủ được điêu khắc tinh xảo bên cạnh giàn hoa, trên tường treo bốn bức tranh Trung Quốc.

Không phải là mai lan trúc cúc [2] không phải chim hay mãnh thú quý hiếm, mà là bốn loại cây trồng chính là lúa nước, lúa mì, ngô và đậu nành. Nếu nhìn kỹ thì trên giàn cây cũng trồng mấy loại cà rốt, củ cải trắng...

Sở thích của chủ nhà thật kỳ lạ.

"Cậu hai."

"Cậu hai đã về."

Người giúp việc mặc đồng phục hai bên cúi đầu, một trong số đó đi lên định nhận lấy hộp điểm tâm trong tay Du Việt. Anh không buông ra khiến cho người giúp việc sững sờ.

Nhưng rõ ràng anh ta cũng là một người thông minh, ngẩng đầu nheo mắt xem xét nét mặt Du Việt. Đột nhiên nhanh trí nói "Mợ đã về, xin mời vào, ông chủ đang đợi ở phòng khách ạ."

Cố Văn Tư bị câu "mợ" làm cho kích động run cả người, thế nhưng Du Việt lại chẳng quan tâm chuyện này, kéo cô đi tới phía trước.

Cuối cùng cùng mở ra cánh cửa nặng nề, chưa thấy người đã nghe được tiếng, lần đầu tiên cô biết Vương Hy Phượng [3] là như thế nào.

[3]Vương Hy Phượng (chữ Hán: 王熙凤) là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Bà nổi tiếng với hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, sắc sảo.

"Tiểu Việt đã về rồi, cha con cứ hỏi con mãi đấy. Lần cuối chúng ta thấy con là năm mới nhỉ? Cũng đã nửa năm rồi..." Một người phụ nữ nhẹ nhàng bước ra, mang theo hương thơm mát.

Bà ta mặc một bộ sườn xám tinh xảo, tóc cuộn lên như đám mây đen. Bà giữ dáng người rất đẹp. Cố Văn Tư biết rõ người trước mắt đã năm mươi tuổi, vì bảo dưỡng tốt nên nhìn tựa như mới bốn mươi.

So với Phạm Mỹ Vân, mẹ ruột của Du Việt, sinh ra đã có phong thái cao quý thì mẹ kế Triệu Âm lại là một bến đỗ dịu dàng. Bà dường như luôn mỉm cười, đôi mắt cũng luôn nhìn đối phương.

Giữa một lạnh nhạt, rụt rè như khối băng; một hiền lành, điềm đạm như nước chảy, đàn ông thường sẽ chọn người thứ hai.

Du Việt phớt lờ bà, người phụ nữ này dường như cũng đã quen với điều đó, cho nên chuyển sang quan sát Cố Văn Tư.

"Đây hẳn là Cố Văn Tư nhỉ, con dâu mới của chúng ta thật là xinh đẹp." Từ trước đến nay Triệu Âm đều giữ vẻ đoan trang, bà nhìn ngắm cô với ánh mắt khen ngợi, đầy thiện ý. Cô đáp lại, mỉm cười chào hỏi, "Dì."

"Nào, mau vào đi."

Triệu Âm chào đón hai người vào nhà, phía trước một bức tranh lớn treo trên vách tường bày một bàn ăn tròn bằng gỗ sang trọng. Trước bàn chỉ có một ông mặc áo cộc tay màu trắng, đang ngửa đầu uống trà ừng ực. Nếu không phải sau lưng ông ấy còn có một người giúp việc đang đứng cung kính, Cố Văn Tư có lẽ đã nhầm ông với một bác nông dân.

"Ba." Du Việt bình tĩnh đứng trước mặt ông gọi, cô liền dời lực chú ý nói, "Ba."

Du Nhậm Thiên gật đầu, ra hiệu vị trí đối diện, "Ngồi đi."

Trên đầu là đèn lồng mang phong vị cổ xưa. Hai người đàn ông đều im lặng, hai người phụ nữ thì một ồn ào một người dè dặt. Trên bàn ăn, không khí vô cùng lúng túng. Trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng một hỏi một đáp của Triệu Âm và Cố Văn Tư.

"Được rồi, sau khi kết hôn, mọi chuyện có tốt không. Nếu có điều gì khiến con khó chịu thì mong con khoan dung một chút, Tiểu Việt không quen chăm sóc, để ý đến người khác." Triệu Âm mang nét mặt của một người mẹ tốt bụng, nhìn thế nào cũng không nghĩ tới đây lại là tình nhân bên ngoài leo lên vị trí mẹ kế.

Tất nhiên Cố Văn Tư gật đầu, "Dạ không có, không có đâu, Du Việt đối xử với con tốt lắm." Thật sự là như thế.

"Bố mẹ con khỏe cả chứ, nghe nói con tự mở một cửa hàng?"

"Vâng, cũng chỉ là buôn bán làm ăn nhỏ thôi ạ, bố mẹ con đều khỏe mạnh cả."

"Vậy là tốt rồi."

Hai người gà nói với vịt [4] một hồi lâu. Lúc này, một người hầu bưng điểm tâm do Cố Văn Tư làm lên. Rõ ràng là nhà bếp cũng đã trang trí qua, bánh quy được đặt trên chiếc đĩa sứ, còn có những đóa hoa xinh đẹp tổ điểm thêm.

[4] Gà nói với vịt là một từ tiếng Quảng Đông mô tả ngôn ngữ của hai người không hiểu được nên không thể giao tiếp.

Du Nhậm Thiên rót thêm một ly trà, thấy Triệu Âm không còn đề tài nói chuyện gì nữa, khi đó mới nâng mắt lên nhìn cô con dâu đang ngồi câu nệ phía đối diện.

"Các con là bạn học cấp ba à."

Cố Văn Tư sững sốt, gật đầu, "Vâng, cùng lớp với nhau cả cấp ba."

Ánh mắt Triệu Âm đảo quanh mặt cô, chợt nghĩ ra điều gì:"Bạn cùng lớp? Tiểu Việt, chẳng lẽ đây là cô bé ấy..."

Bỗng nhiên Du Việt ngắt lời bà, đẩy đĩa sứ đến trước mặt bà "Đây là món tráng miệng Văn Tư mang đến hiếu kính hai người, là cô ấy tự làm. Nếm thử xem, tay nghề của cô ấy rất tốt."

Văn Tư vội vàng giải thích: "Đây là bánh quy cam hương quế với đinh hương, là điểm tâm yêu thích của bố con, thích hợp với người già, không quá ngọt."

Triệu Âm bị ngắt lời cũng không nổi giận, trái lại lại dùng ánh mắt hiểu rõ tất cả liếc nhìn anh. Bà với tay lấy vài cái bánh quy đặt vào đĩa của ông Du.

Nhưng ông không ăn.

Trong lúc mọi người lại bối rối, cửa chính được mở ra, một nhóm người đang líu ríu nói chuyện ùa vào. Dẫn đầu là người mà Cố Văn Tư đương nhiên sẽ không bao giờ quên được, là anh chồng chói sáng Du Tạ.

Anh ta vừa bước vào vừa cởi chiếc áo khoác dính đầy bụi đường, người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đi lên đưa tới một chiếc áo mới, phô trương như bộ đồ mới của hoàng đế vậy.

-

Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương nữa là thân phận của Du Việt bị bại lộ.

[2] Mai lan trúc cúc chỉ hoa mai, hoa lan, cây trúc, hoa cúc. Được người đời xưng là "Tứ quân tử". Có bốn phẩm chất: ngạo, u, kiên, đạm trở thành biểu tượng của người Trung Quốc 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.