Lâm Sơ Diệp mãi đắm chìm trong suy nghĩ, không để ý tới Diệp Hân liên tục nháy mắt với cô. 
“Khụ…..” Diệp Hân ho mạnh một tiếng. 
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn, nhìn về phía cô. 
Diệp Hân: “Sơ Diệp à, chúng ta thân nhau như thế, cậu không cảm thấy chúng ta nên thành thật với nhau một chút sao?” 
Lâm Sơ Diệp có hơi lúng túng: “Thành thật cái gì chứ?” 
Cô không thể nói rằng mình và Ôn Tịch Viễn uống quá chén rồi vô tình hôn nhau, sau đó lại vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. 
Lâm Sơ Diệp mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy xấu hổ, nhưng Diệp Hân lại không chịu buông tha cho cô: “Chuyện giữa cậu và Ôn Tịch Viễn đó. Hai người lén lút bao lâu rồi? Sao lúc đó không ai nhìn ra được một chút manh mối gì từ hai người thế?” 
Lâm Sơ Diệp: “…..” 
“Lén lút gì chứ, tớ vốn không quen anh ta.” 
Diệp Hân: “Thật hả?” 
Câu hỏi này khiến Lâm Sơ Diệp không dám gật đầu. 
Không quen là thật, nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi…. hơn nữa lại còn rất nồng nhiệt là đằng khác ấy chứ. 
Lâm Sơ Diệp nhớ lại đêm đó Ôn Tịch Viễn ôm cô thế nào, hôn cô ra sao còn đang nghĩ phải trả lời thế nào thì Diệp Hân đã nhắc nhở: “Mặt cậu đỏ rồi kìa.” 
Lâm Sơ Diệp vuốt vuốt tóc: “Trong này nóng quá.” 
Diệp Hân ném cho cô một ánh mắt khinh thường: “Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi.” 
“Thật sự không có gì mà.” Lâm Sơ Diệp nói: “Bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092717/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.