Xe vừa tới ngã tư đường, đèn đường cũng đúng lúc chuyển sang màu đỏ.
Ôn Tịch Viễn dừng xe lại, quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp: “Rốt cuộc là em muốn kết hôn hay là muốn có con?”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Ôn Tịch Viễn: “Hả?”
Lâm Sơ Diệp hơi xấu hổ: “Là muốn có con. Tôi thích trẻ con, điều kiện kinh tế có đủ cũng có tính kiên nhẫn để nuôi nấng nó, nhưng cũng không thể vì thế mà đi xin con nuôi được, chuyện đó…..”
Lâm Sơ Diệp cũng không phải không biết xấu hổ mà nói muốn “đi mượn tinh trùng”, chỉ mơ hồ nói tiếp: “Như vậy đối với vợ tương lai của người kia và đứa nhỏ đều không công bằng, cho nên hôn nhân là biện pháp giải quyết tốt nhất, vừa có thể cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh, lại vừa có người giúp chia sẻ áp lực trong lúc nuôi dạy con cái. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là nhân phẩm và tam quan của đối phương phải đúng, sau đó còn xem hai người có hợp với nhau không, có thể chung sống hòa thuận hay không, hơn nữa người kia còn phải có trách nhiệm với gia đình. Nhưng mà quan trọng nhất là đối phương phải chấp nhận hình mẫu này, cũng đồng ý thử.”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu đối phương không như em mong muốn thì thế nào?”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy thì tôi cũng không cần anh ta nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Bỏ đi để lại con?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ: “Đây….. Xem như là lựa chọn bất đắc dĩ thôi. Cố gắng vì gia đình và con cái là nỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092715/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.