"Gần đây cậu Úc tịnh dưỡng rất tốt, sức khoẻ không chuyển biến xấu, thậm chí còn có dấu hiệu chuyển biến tốt lên." Diệp Thiển thu hồi công cụ kiểm tra, sự vui mừng đầy cả mặt.
Không ngờ rằng Yến Tông nhìn hung dữ nhưng nuôi vợ lại rất cẩn thận.
Úc Hồi dùng tay chống cằm suy nghĩ: "Vậy cậu xem thử tôi có thể sống được bao lâu?"
"Ờm..." ánh mắt Diệp Thiển trong chớp mắt trở nên mơ hồ, "Chỉ cần tiếp tục tiến triển như vậy, sống đến già cũng không thành vấn đề."
"Xét trình độ y học hiện tại của loài người, tôi cảm thấy có hơi khó khăn." Úc Hồi nhịn không được cười cười: "Tôi hiểu rõ cơ thể mình, bác sĩ Diệp không cần cẩn thận tới vậy."
Diệp Thiển ấp úng hai tiếng, nhìn vẻ mặt Úc Hồi vẫn thản nhiên, quyết định thẳng thắn: "Tình huống cơ thể đúng thật là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất tệ như cũ, còn cần chăm sóc nhiều hơn."
Nói đến đây, anh ta lại lôi kéo Úc Hồi nhắc mãi một đống việc cần chú ý trong sinh hoạt thường ngày, gì mà không được uống nước đá, phải ăn thanh đạm chút, không được vận động kịch liệt, vân vân, cũng mệt cho anh ta nói một đoạn dài đến vậy.
Ngoài mặt Úc Hồi nghiêm túc nghe cho bằng hết, ừm ừm gật đầu, trên thực tế suy nghĩ đã sớm bay xaaa.
Y biết sức khoẻ mình bây giờ rất yếu, tuy nguyền rủa đã bị giải quyết, nhưng hao tổn và thương tổn quá khứ vẫn còn tồn tại. Nếu là người thường, phỏng chừng cũng sống chẳng được mấy năm như cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-dang-cho-tui-ly-hon/934256/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.