Vấn đề xưng hô chỉ là đoạn nhạc đệm nho nhỏ, đương nhiên Thành Việt sẽ không vì loại vấn đề này mà cho Yến Tông xem sắc mặt khó coi của mình, lập tức cười đồng ý ngay, còn nói vài lời khích lệ dùng trong trường hợp khách sáo nói Úc Hồi cá tính.
Tiện mồm cảm thán tình cảm của họ sâu đậm một lát.
Chờ Thành Việt đi rồi, Úc Hồi uống ngụm nước chanh* che lại khoé miệng đang cười, câu lấy ngón tay Yến Tông.
*Tập trước nói nước đào qua tập này nước chanh, thôi thì raw sao tôi vậy.
Người bên cạnh liếc mắt nhìn sang, cứ như đang hỏi y muốn làm cái gì.
"Ngài Yến, lần này biểu hiện được khá tốt nha." Úc Hồi kề sát vào hắn cười khẽ.
Vốn xem như có khí thế, rốt cuộc lại vì chiều cao ưu việt của đối phương mà phải nhón chân mới có thể kề tai nói chuyện, Úc Hồi lập tức không còn tâm tình để mà thủ thỉ nữa.
Thân thể này mới mười chín tuổi, chắc chắn còn có thời gian để phát triển, thật ra y cũng chả cầu mong xa vời là cao lên 20cm, nhưng kiểu gì cũng phải đạt tới độ cao không cần nhón chân cũng có thể rỉ tai mới được.
Yến Tông phát hiện y lại một lần nữa đứng trở về, gượng gạo ngừng động tác cúi người ——trước kia Úc Hồi sẽ không chỉ nói một câu như vậy, luôn cảm thấy phía sau còn có chuyện gì đó nữa.
Hắn hiếm khi nổi vài phần lòng nghiên cứu: "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"
Úc Hồi đang quan sát đồ vật xung quanh, cẩn thận từng chút một ghi nó vào trong ký ức, nghe thấy Yến Tông hỏi chuyện, nhướng mày: "Gì cơ?"
Y nói xong, lại giống như phản ứng lại được rồi, trêu chọc kéo dài âm cuối: "Chẳng lẽ ngài Yến còn muốn khen thưởng?"
Yến Tông sửng sốt: "Khen thưởng?"
"Làm quá tốt sẽ có khen thưởng, đúng là sơ sót của tôi." Úc Hồi ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm: "Bây giờ trên tay tôi không có nhiều đồ mấy, ngài Yến nhìn thấy cũng chướng mắt, chi bằng..."
Y nói bằng khí thanh: "Tặng ngài Yến một nụ hôn?"
Yến Tông còn chưa nói gì, Saar trong đầu đột nhiên vọt ra: "Tui không đồng ý!!!"
"Đừng ra." Úc Hồi nhíu chặt chân mày.
Đối với pháp sư mà nói, đối thoại trong khế ước sẽ không có dao động pháp thuật đặc biệt nào, nhưng giờ phút này y đang che giấu ma lực giả làm người thường, Saar thống qua khế ước khiến cho dao động tuy rất nhỏ nhưng lại giống như mặt hồ tĩnh lặng chợt có một gợn sóng, người nhạy bén phát hiện cực dễ dàng.
Mà Yến Tông thì...chắc chắn không thuộc loại não chậm kia.
Quả nhiên, dao động ma lực kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà Yến Tông đã có hơi cảm ứng ngay lập tức, có thể thấy ngay lúc chân mày Úc Hồi nhăn lại, còn loáng thoáng mùi vị của ác ma, ngược lại khiến ý nghĩ của hắn lệch về nguyền rủa.
Chẳng lẽ nguyền rủa còn chưa được loại bỏ sạch sẽ?
"Trên người không thoải mái?" hắn hỏi.
Úc Hồi nào có ngờ được hắn sẽ hỏi cái này đầu tiên, chớp chớp mắt, giọng điệu lập tức mềm yếu đi vài phần: "Ừ, tự nhiên hơi đau đầu."
"Tôi đưa cậu về." Yến Tông giơ tay, do dự vài giây mới ôm lấy bả vai Úc Hồi: "Không đứng vững thì dựa vào tôi, đừng ngất, tôi kêu Diệp Thiển tới khám cho cậu."
Úc Hồi đang dùng ngón tay xoa huyệt thái dương giả íu đúi "ha" một tiếng trong đáy lòng,
Y nghi ngờ hình tượng của mình trong lòng Yến Tông là một lời không hợp thì té xỉu tại chỗ, một con búp bê thuỷ tinh vừa chọc đã vỡ.
Nhưng mà nhận định như vậy cũng tốt, cực kỳ có lợi cho y.
Tư thế của bọn họ rất nhanh đã mang tới sự quan tâm của những người khác, Yến Tông nói vài câu ngắn gọn đã nhanh chóng ôm theo Úc Hồi đi ra ngoài.
Người trong khách sạn nhìn theo bóng dáng của họ, khe khẽ nói nhỏ với mấy người bên cạnh.
"Nhìn không giống như chỉ vì lợi ích mà liên hôn đơn giản như vậy, lấy tính cách của Yến Tông, có thể làm được đến độ này ắt hẳn vẫn có vài phần tình cảm đây."
"Cũng biết đâu được, có thể là giả bộ."
"Cậu cảm thấy lời bàn luận trên mạng có thể khiến vị kia làm được đến mức độ này? Trước đây ngay cả góc áo anh ta cũng không thích để người khác chạm vào, hôm nay vừa dắt tay vừa ôm vai, chậc chậc."
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nhá, cũng bình thường, khuôn mặt và thân hình của thằng nhóc họ Úc kia đúng thật có thể nói là tuyệt vời."
"Dáng vẻ tốt thì sao chớ, cũng chả thể chạm vào, cũng chỉ là quỷ đoản mệnh."
Đề tài nghị luận chỉ đến đây, mọi người nín thinh không dám bàn nữa.
Lúc trước bọn họ đều cảm thấy mình biết nội tình, cảm thấy nhà họ Úc dùng một mỹ nhân đoản mệnh như vậy đổi lấy sự nâng đỡ của nhà họ Yến đúng là lời to, nhưng mà nhìn thấy thái độ của Yến Tông đối xử với Úc Hồi lại cảm thấy nhà họ Úc rất có thể ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.
——dù sao ai cũng biết thái độ nhà họ Úc đối xử với Úc Hồi cũng chả tốt lành gì.
Nghe nói mấy hôm trước cậu hai nhà họ Úc vào bệnh viện, bây giờ hỏng bét rồi, hẳn không phải vị này ra tay đâu ha?
"Cho dù yêu chiều thì sao, cũng chỉ có chút xíu đó." đột nhiên Tống Nguyên lại khinh thường mà "hừ" một tiếng: "Nếu thích thật sự, sao có thể để tuỳ ý những lời bình luận trên mạng đó nói bậy, tôi thấy cùng lắm là nuôi một món đồ chơi nhỏ...ui da, ba đánh đầu con làm cái gì!"
"Ngày nào miệng mồm cũng không đàng hoàng, chỉ biết nói bừa, lại để tao nghe được mày nói mấy lời như này thì một tháng không cho ra cửa." cha Tống trừng mắt liếc cậu ta, hoài nghi có phải bình thường bản thân quá dung túng quá hay không mà khiến thằng oắt này dám ở nơi nhiều người như vậy nói ẩu nói tả.
"Con đâu có nói gì sai." Tống nguyên nhỏ giọng hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không dám tiếp tục bb* trước thiết chưởng của cha Tống, nhưng lại tính mối thù bị dạy dỗ trước công chúng của mình tính lên người Úc Hồi.
*bb: Được sử dụng để mô tả lời nói khiến mọi người cảm thấy ghê tởm, lời nói không hợp thời điểm và các lời nói mang ý nghĩa tương tự. Ví dụ, ai đó nói: bạn đừng bb. Có nghĩa là: bạn đừng nói chuyện ghê tởm nữa. Tuy nhiên, thuật ngữ này là thô lỗ và thường thể hiện sự tức giận và ghê tởm tột độ. (Nguồn: 小鸡词典-jikipedia)
Không chỉ giành mất nam thần của cậu ta, còn hại cậu ta bị ba mắng, nhất định tìm cơ hội dạy dỗ Úc Hồi một trận thật tốt.
Đôi mắt Tống Nguyên xoay tròn, chợt nhanh trí nghĩ ra một biện pháp tốt, nụ cười trên mặt lập tức trở nên ngọt ngào: "Ba, ba biết Wechat của Úc Hồi không?"
*
Mùa hè đến rồi, Úc Hồi đang giả bệnh mừng rỡ dựa lên người Yến Tông tránh nóng.
Yến Tông mặt không biểu tình thúc giục tài xế: "Chạy nhanh lên."
Tài xế đạp chân ga đến hết cỡ, trong thoáng qua nhìn thấy khoé miệng cười của Úc Hồi, lòng thầm buồn bực, này cũng đâu giống dáng vẻ khó chịu đâu ta?
Dù là Yến Tông hay Úc Hồi cũng không phải người anh ta có thể chọc vào, dứt khoát cứ ngậm miệng không nói gì đi vậy.
Đang được dựa thoải mái, di động chợt rung hai lần, có người xin kết bạn.
"Tống Nguyên?" Úc Hồi nhìn cậu ta tự giới thiệu, hơi hơi nheo mắt lại.
Chính là cái người lén lút nói xấu mình trong yến tiệc? Tự giới thiệu lại giả bộ rất ngoan, còn nói muốn kết bạn với y.
"Con trai nhỏ nhà họ Tống." tiếng của Yến Tông chợt vang lên bên tai y: "Nghe nói tính cách không tốt, cậu có thể mặc kệ cậu."
Úc Hồi nhướng mày: "Anh biết cậu ấy?"
"Cậu ta từng thổ lộ với tôi." Yến Tông nhíu mày: "Làm chút chuyện chỉ có mẻ ngoài, không có chút phương pháp nào hết."
Từ đoạn đối thoại nghe được trước đó, Úc Hồi đã biết Tống Nguyên có hảo cảm với Yến Tông, chỉ không ngờ được là đã từng tỏ tình rồi.
Y dùng ngón tay nhấn đồng ý, cười cười với Yến Tông, thâm thuý: "Anh nói vậy, ngược lại khiến tôi có hứng thú."
Yến Tông nghe không hiểu ý của y, cũng không để ý mấy, chỉ nhìn y kiểm tra cẩn thận: "Cậu còn khó chịu không?"
"Khá hơn nhiều rồi." Úc Hồi nói vậy chứ cũng không ngồi dậy khỏi người hắn: "Từ lần trước sang nhà họ Úc, sau khi trở về cơ thể liền nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng rất ít ho khan."
Y nói vậy, Yến Tông lại nghĩ tới dao động nguyền rủa đáng ngờ vừa nãy, tiện thể nhớ tới mục đích hôm nay mang Úc Hồi ra ngoài.
"Tưởng Phương chuyển khoản một triệu năm nghìn cho cậu." hắn hỏi thẳng: "Cậu quen cậu ta?"
"Ngài Yến đang điều tra tôi?" Úc Hồi nhướng mày.
"Tôi điều tra Tưởng Phương." thái độ Yến Tông hết sức thản nhiên.
Yến Tông vì sao lại điều tra Tưởng Phương? Trong đầu Úc Hồi nhanh chóng hiện lên vô số ý nghĩ, trên mặt tỉnh bơ, giọng điệu từ từ lạnh nhạt: "Đây là việc tư của tôi, không liên quan đến ngài Yến."
"Cậu tức giận?" Yến Tông hơi nhíu mày, nhìn qua có phần khó hiểu.
Loại thái độ dò hỏi thẳng thắn này có hơi đáng yêu, Úc Hồi nhịn không được cong môi lên: "Đương nhiên không có, người anh điều tra lại không phải tôi, chỉ là hợp đồng của chúng ta không quy định tôi phải nói cho anh toàn bộ mọi chuyện."
Yến Tông nhìn người vẫn thoải mái dễ chịu dựa vào người mình như cũ, rút cánh tay về, tuy không nói gì nhưng ý đồ rất rõ ràng. Úc Hồi đè hắn lại: "Đừng động đậy, yêu cầu đối với anh là phải đảm bảo tính mạng cho tôi, bây giờ tôi dựa lên người anh rất thoải mái, tâm trạng tốt, sức khoẻ cũng sẽ càng tốt hơn, cho nên cho tôi dựa vào cũng coi như một phần của hợp đồng."
Yến Tông:...
Hắn im lặng hai giây, nhịn không được hỏi: "Cậu cảm thấy tôi rất dễ bị lừa?"
"Sao có thể được." Úc Hồi lười biếng cầm di động trả lời tin nhắn của Tống Nguyên, một bên nói cho có lệ: "Ngài Yến anh minh thần võ, ai mà lừa anh được."
Yến Tông nhìn chằm chằm y hai giây, phát hiện người đè trên người mình hoàn toàn chả sợ hãi, còn theo xe chạy mà đổi một tư thế thoải mái.
Rõ ràng là sự tồn tại yếu đuối đến mức một ngón tay là giết chết được, lại không hề kính sợ với mình.
Tuy Yến Tông vẫn luôn giấu giếm thân phận, hoá hình làm người người, nhưng thân là tộc Rồng, đương nhiên không có cách nào tránh cho sự áp bức tràn ra, đây cũng là nguyên nhân khiến những người khác sợ hãi hắn như vậy.
Tất nhiên, nhiều năm vậy rồi, hắn cũng gặp qua không ít loài người không sợ hắn, nhưng bọn họ cũng chả giống Úc Hồi yếu đuối tới vậy mà vẫn làm càn tới mức này.
Trọng lượng dựa trên vai cũng nhẹ quá mức rồi.
Yến Tông nhìn chằm chằm sườn mặt Úc Hồi mà suy tư một lát, vẫn không đẩy y ra.
Lỡ đâu không cẩn thận dùng sức quá mạnh, khiến Úc Hồi đập vào cửa ra ngất xỉu, thậm chí bị nội thương thì coi như xong.
Long Long tốt biết tuân thủ hứa hẹn sẽ không làm ra loại chuyện này.
Úc Hồi không biết trong lòng Yến Tông mình lại yếu ớt thêm một phần, còn đang nhìn tin nhắn Tống Nguyên gửi đến mà bật cười.
Đương nhiên Tống Nguyên không ngờ được là cách nửa cái đại sảnh mà Úc Hồi vẫn có thể nghe thấy mình nói chuyện, cho nên biểu hiện ra cực kỳ nhiệt tình, nói mình ngưỡng mộ Úc Hồi đã lâu, muốn kết bạn với y, còn nói gần đây mình vừa phát hiện một món đồ cực mới lạ, mời y đến xem.
Phỏng chừng cậu chủ nhỏ lần đầu tiên làm loại chuyện này, thiếu chuyên nghiệp, cho dù là người xa lạ cũng sẽ bị loại thái độ nhiệt tình và thân thiết này doạ sợ. Nhưng được cái Úc Hồi cũng đang buồn chán, cũng tò mò đồ mới lạ cậu ta nói là cái gì, giật giật ngón tay gửi tin nhắn: "Được."
Tống Nguyên lập tức nhiệt tình hẹn y ngay ngày mai, còn nói muốn đích thân tới đón y.
"Không cần tự đến, gửi địa chỉ cho tôi, để ngài Yến đưa tôi đến." Úc Hồi cố ý gửi voice chat cho cậu ta, cười hỏi Yến Tông: "Anh sẽ đưa tôi đi chứ?"
"Ừ." Yến Tông rất phối hợp gật đầu đáp.
Y vừa lòng mà buông tay gửi đi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vào mu bàn tay của Yến Tông: "Phối hợp được khá tốt đó."
Lần đầu tiên trong đời thể hiện tình cảm trước mặt tình địch, cảm giác còn rất thú vị.
Một đầu khác Tống Nguyên nghe voice, tức đến dậm chân: "Con hồ...hồ ly tinh biết câu dẫn người này! Ngày mai nhất định phải để ngài Yến nhìn thấy gương mặt thật của nó!"