Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi không còn gì để nói.
Nụ cười của Lộc Hành Ngâm rất thẳng thắn, giống như câu cậu nói khi quay lưng viết lên bảng đen: "Em thích." Không có tuyên bố gay gắt, chỉ là bình tĩnh giải thích, biết mình không có lý, thậm chí còn sai, cũng không nhận trước.
"Ai mắng em." Cố Phóng Vi nhếch khóe miệng lẩm bẩm, "Tôi không có hung dữ như vậy."
Nhưng hắn hiển nhiên biết câu nói này không có sức thuyết phục —— cũng không phải là không tức giận với cậu.
Bác sĩ đã đợi ở phòng thuê của Cố Phóng Vi từ sáng sớm.
Chiếc xe dụng cụ do tài xế lái đỗ ở tầng dưới một cách khoa trương, bác sĩ lấy máu của Lộc Hành Ngâm rồi xét nghiệm ngay lập tức, kết quả được công bố ngay tại chỗ.
Được chẩn đoán là cảm lạnh do virus thông thường.
"Không phải cảm cúm, đại đa số người trong khoảng một tuần sẽ tự khỏi, nhưng sức đề kháng của cơ thể cậu yếu, cho nên sẽ phát sốt cao." Bác sĩ là một người phụ nữ giỏi giang, cô hỏi cậu, "Cậu muốn uống thuốc hay là tiêm?"
Lộc Hành Ngâm chưa kịp nói, Cố Phóng Vi đã bịt miệng, ôm chặt cậu vào lòng: "Cái nào sẽ nhanh khỏi hơn?"
Hắn dường như thấy động tác này rất thoải mái, bởi vì cơ thể Lộc Hành Ngâm mềm mại và có mùi thuốc, thích tựa cằm lên vai cậu hờ hững, ôm em trai như cái gối.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ phía sau xâm nhập, trên người Cố Phóng Vi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-cho-rang-toi-hoc-ngu/2505080/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.